Một cao một thấp, hai người đứng trước của tiệm của người khác.
Bên cạnh có không ít người nhìn bọn họ, dù sao người đàn ông quần áo chỉnh tề, bộ dáng anh tuấn, trong ngực có chàng trai nhỏ mang hình dáng lê hoa đái vũ*.
* [Giải thích thành ngữ- lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.]
Cảnh tượng đó, phải nói là có chút đẹp.
"Khóc xong rồi có thể về nhà chứ?"
Thẩm Thần hít hít mũi: "Em không muốn về nhà."
Lục Tranh không nói gì, Thẩm Thần lại nói: "Em vừa rồi muốn đi tìm Lan Khuê."
"Trúc Lan Khuê ở đại viện."
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh: "Thật sự không muốn về nhà?"
Thẩm Thần nghĩ tới về nhà sẽ đối mặt với Lưu Lương, cậu liền kháng cự: "Đi đâu đều được, em không về nhà."
Thẩm Thần kiên trì, vì vậy hơn bốn mươi phút sau, cậu đang ở trong căn phòng của một khách sạn.
"Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho ông biết đêm nay em ở bên ngoài." Lục Tranh nói.
Thẩm Thần gật gật đầu, nhưng có chút lo lắng mà nói: "Ông sẽ cảm thấy em nháo loạn sao?"
Lục Tranh cười một tiếng: "Bây giờ em còn lo chuyện này?"
"...."
"Yên tâm, bọn họ sẽ hiểu."
"Vâng."
Lục Tranh gọi điện về cho người trong nhà nói đã tìm thấy Thẩm Thần, sau đó quay đầu lại nói: "Đói chưa, gọi đồ ăn đi."
Thẩm Thần vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn anh: "Mẹ em lúc nãy, có ở đấy không..."
"Có."
"Mẹ em đã nói gì?"
"Không, ông nói, bà ấy rất lo lắng cho em."
Thẩm Thần mắng thầm, cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Lục Tranh đem biểu tình của cậu vào trong mắt, cũng biết chuyện này đối với cậu có ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không giải quyết được.
"Ăn cơm."
Thẩm Thần hiện tại không muốn ăn, lắc đầu nói: "Em không đói."
Lục Tranh nhăn mày: "Tôi đói, đi ra ngoài tìm em vẫn chưa có ăn cơm."
Thẩm Thần: ".....Vâng."
"Cùng tôi ăn một chút." Thẩm Thần không dám nói gì, nhìn vẻ mặt bất mãn của Lục Tranh, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng mang đồ ăn lên, lúc ăn tối xong cũng đã mười giờ.
"Ngày mai còn phải đi học đúng không?"
Thẩm Thần để đũa xuống: "Ngày mai em không có tiết, nhưng đến trường để báo cáo."
"Vậy em mau đi nghỉ sớm.
Ngày mai sẽ có người mang hành lý đến trường cho em."
"Vâng."
Thẩm Thần đứng dậy đi về phòng nghỉ, đi được vài bước liền quay đầu lại: "Anh Lục Tranh, lát nữa anh sẽ đi ạ?"
Lục Tranh dựa vào cạnh bàn, nghe vậy nâng mắt nhìn cậu: "Không muốn tôi đi?"
Tim Thẩm Thần đập mạnh một cái, vành tai nhanh chóng nóng lên.
Khi anh nói lời này ra, giọng hơi trầm, như thổi ra hạt cát, chẫm rãi đầy vẻ mê người khó tả.
Cậu không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Lục Tranh nhìn bộ dáng trốn tránh của cậu có chút xấu hổ, anh cười nhẹ: "Em vào ngủ đi, tôi ngồi đây lát nữa sẽ đi."
Thẩm Thần "a" một tiếng, vội vàng xoay người đi về phòng nghỉ.
Thẩm Thần sau khi tắm rửa xong, thay áo ngủ trong khách sạn, đi về phía giường ngủ nằm xuống.
Nhưng cậu không ngủ ngay, mặc dù cơ thể rất mệt mỏi, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cậu rất rối bời, không thể ngủ được.
Hơn nữa....Thẩm Thần nhớ đến mới lúc nãy cậu trước mặt Lục Tranh khóc nức nở, thật là, vừa xấu hổ vừa hối hận.
Bộ dáng khóc nức nở của cậu nhất định là rất xấu.
"A....Nhẫn nhịn thêm là tốt rồi, khóc cái gì chứ." Thẩm Thần đưa tay lên che mắt, nhào lên úp mặt vào gối.
Hơn nửa giờ sau, cậu vẫn không thể ngủ được.
Vì vậy dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra nhìn.
Di động đã hết pin nên đã tắt máy.
Cậu rời giường, chân tay nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc này, Lục Tranh hẳn là đã đi rồi.
Thẩm Thần đi đến phòng khách quả thật không thấy bóng dáng của Lục Tranh, vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên cậu phát hiện có người nằm trên ghế sô pha.
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh một tay gối dưới đầu, một tay khác để ở bụng, trông rất nhàn nhã.
Trên mặt đất trải thảm lông, cho nên Thẩm Thần đi qua không gây ra tiếng động.
Cậu đi đến bên cạnh anh ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi anh một tiếng.
Nhưng anh không tỉnh.
Thẩm Thần nhấp nhấp môi, đột nhiên nhớ tới mấy năm trước cũng có tình cảnh như này.
Khi đó là sinh nhật của Quý Nhiễm, anh uống quá nhiều nên đã nằm ở phòng nghỉ, cậu lúc đó cũng ngồi xổm xuống trước mặt anh, còn mơ mơ hồ hồ mà hôn anh.
Tuy rằng cảm xúc khi hôn anh cậu đã quên, nhưng cảm giác kinh tâm động phách vẫn tồn tại trong đầu cậu.
Thẩm Thần nhìn gương mặt anh tuấn của anh, trong lòng chua xót.
Anh luôn xuất hiện những lúc cậu bất lực yếu đuối nhất, anh giúp đỡ cậu, an ủi cậu, khiến cậu không cảm thấy lo lắng sợ hãi nữa.
Cậu đã quyết tâm quên đi người đàn ông này, nhưng anh luôn cố tình xuất hiện trước mặt cậu, khiến lòng cậu rối rắm vô cùng.
"Còn muốn nhìn bao lâu nữa, không tính ngủ sao?" Đột nhiên, người trước mặt đang ngủ mở mắt ra nhìn cậu.
Thẩm Thần đang chìm vào thế giới riêng của mình, lúc này bị cắt ngang, sợ đến mức bật ngã về phía sau.
Nhưng lần này Lục Tranh nhanh tay đỡ lấy cậu, một tay anh đặt sau đầu cậu phòng lưng va đập vào bàn trà, lại dùng lực kéo cậu lại.
Đột nhiên kéo lại gần, cả hai đều không ngờ rằng khoảng cách của hai người chỉ còn có vài cm.
Thẩm Thần giật mình, cả người cứng đờ.
Gần như vậy, cậu tinh tường nhìn đôi mắt đen láy của anh tựa như bóng đêm.
Chuyên chú, rõ ràng, khẩn trương,....!Bên trong đôi mắt ấy ẩn như phảng phất ánh đèn, tựa hồ có thể đem cậu hút vào.
"Em...em nghĩ anh đã ngủ." Thẩm Thần thử dịch người một chút, lại phát hiện bàn tay anh giữ sau đầu, cậu không dám động đậy.
"Anh?"
Lục Tranh dừng một chút, tựa như vừa hồi phục lại tinh thần.
Vội thu lại ánh mắt, bàn tay dần buông lỏng.
Thẩm Thần từ trên mặt thảm đứng lên, tim đập nhanh như trống vỗ.
"Sao em lại ra đây." Lục Tranh rũ mắt, giọng nói có chút khàn.
Thẩm Thần có chút xấu hổ mà cọ cọ chóp mũi: "Không...A, em ngủ không được liền đi ra đây, không nghĩ đến anh sẽ còn ở đây."
Lục Tranh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lúc này mới phát hiện Thẩm Thần đang mặc áo ngủ của khách sạn, phía trên được che kín, chỉ để lộ hai chân dưới vạt áo ngủ.
Cậu rất trắng, từ bắp chân đến đùi, trắng đến phát sáng.
"Sao em lại không mang dép."
Thẩm Thần theo tầm mắt của anh nhìn chân mình: "A...ở đây không phải có thảm sao?"
Lục Tranh nhấp nhấp môi, thu lại tầm mắt từ đùi cậu lại, đột nhiên đứng dậy nói: "Tôi đi đây, em vào ngủ đi."
Thẩm Thần: "Anh không ngủ ạ?"
"Tôi?" Lục Tranh nhìn cậu, vẻ mặt có chút dị thường: "Chỉ có một cái giường,