Có phải cậu vẫn còn thích anh ấy.
Câu hỏi này thật sự rất dễ trả lời.
Mọi tế bào trong cơ thể cậu đều nói cho cậu biết, cậu thích Lục Tranh, bất kể là cố tình hay giả vờ như thế nào, đều không có cách nào chối bỏ được.
Nhưng khi anh nói anh thích cậu, cậu vô cùng vui sướng nhưng cũng tràn đầy sợ hãi.
Từ lúc sinh ra cậu vẫn luôn nhút nhát và tự ti, trưởng thành trong hoàn cảnh ở đại viện, cậu đã quá hiểu rõ khoảng cách giữa mình và những người khác.
Mười sáu tuổi năm ấy, chính tai cậu nghe được sự bất mãn và coi thường mối quan hệ này của Lục Tranh.
Anh nói anh chưa từng nói lời này, vậy thực sự là ký ức của cậu bị rối loạn sao.
"Lan Khuê, cậu nói xem, tớ có nên thích anh ấy hay không." Thật lâu sâu, Thẩm Thần thấp giọng nói.
Trúc Lan Khuê: "Cái gì mà có nên hay không, trên đời này không có đúng hay sai, chỉ là cậu có nguyện ý hay không.
Tiểu Thần, cậu rất sợ bị tổn thương."
Thẩm Thần sững người.
Trúc Lan Khuê vươn tay giữ chặt cậu: "Tớ biết, cậu nhất định cảm thấy Lục Tranh đột nhiên nói thích cậu, cậu rất kinh ngạc, cậu nhất định sẽ cảm thấy rất vô lý, như thế nào lại đột nhiên nói thích cậu đúng không?"
Thẩm Thần chậm rãi gật đầu, đúng vậy.....rất bất ngờ.
Trúc Lan Khuê khó mà có được nghiêm túc: "Tiểu Thần, cậu đừng tự xem nhẹ bản thân mình, cậu vẫn luôn rất tốt, rất ưu tú, cậu phải tin vào chính bản thân mình, nhưng mà...."
Thẩm Thần nâng mắt nhìn cô ấy, chờ đợi câu tiếp theo.
Trúc Lan Khuê cười một cái: "Nhưng mà cậu thích Lục Tranh thích lâu như vậy, bây giờ anh ấy mới phản ứng, cậu không nên vội vàng.
Cậu xem, anh ấy nói thích cậu, sao cậu phải vội vàng lập tức qua đó kia chứ."
".....Vậy nên."
"Vậy nên cậu liền phải câu dẫn anh ấy, làm dục vọng nổi lên, gần thì không gần, xa cũng chẳng xa, đến khi lòng anh ấy ngứa ngáy nhịn không được, khóc lóc cầu xin cậu, cậu hãy đồng ý anh ấy."
Khoé miệng Thẩm Thần khẽ giật giật: "Cậu đang nói cái gì vậy...."
"Tớ nói đều là chân lý! Này, có thể cậu không tin." Trúc Lan Khuê chỉ chỉ vào trán cậu nói: "Anh ấy không phải đang bị thương sao, cậu đấy, ở bên anh ấy mà lắc lư, nhưng mà không cần tỏ thái độ, trêu chết anh ấy."
Thẩm Thần: "Như vậy, có được không?"
Trúc Lan Khuê: "Được chứ, cho anh ấy biết cậu không có anh ấy cũng không sao, cậu giúp anh ấy, cứu anh ấy không phải vì thích anh ấy, hiểu không."
"....Ồ."
Sau khi gặp mặt Trúc Lan Khuê, Thẩm Thần bắt xe quay về căn hộ.
Đẩy cửa đi vào, trong phòng rất tối, rèm cửa không được kéo ra, đèn cũng không bật.
Thẩm Thần thay đổi dép lê, đi vào phòng khách mới phát hiện, trên ghế sô pha có một người đang nằm.
Lục Tranh người cao to chân lại dài, chiếm toàn bộ sô pha.
Một mảng yên lặng, trong lòng Thẩm Thần căng thẳng, vội ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
"Anh? anh Lục Tranh?"
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Thẩm Thần vội vàng vươn tay đặt lên trán anh, tuy nhiên, khi cậu vừa đặt tay lên trán đã bị anh đè xuống.
Thẩm Thần hoảng sợ, liền thấy người đàn ông vốn đang ngủ chậm rãi mở mắt, anh không nói lời nào, đôi mắt anh như một vũng nước sâu, sâu không thấy đáy.
Thẩm Thần: "Anh không sao chứ, em nghĩ anh..."
"Tại sao lại trở về." Lục Tranh mở miệng, giọng nói có chút khàn.
Thẩm Thần nghi hoặc: "Em không trở về, vậy vết thương của anh phải làm thế nào."
Lục Tranh sửng sốt một chút, nhíu mày nói: "Ngày hôm qua tôi đã nói, em cũng không ngốc, hôm nay cũng không cần ngốc."
Thẩm Thần rút tay ra, đứng dậy: "Em ngày hôm qua chưa trả lời anh, em cũng không nói em không muốn ở lại."
Lục Tranh trầm mặc, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.
Ngay khi ánh mắt anh trở nên nghiêm túc, Thẩm Thần liền sinh ra ảo giác như thể cậu đã làm sai chuyện gì, trong lòng cậu hoang mang rối loạn, vội lùi lại một bước, đổi chủ đề: "Cái kia, anh ăn rồi sao?"
Lục Tranh ngồi dậy: "Chưa."
Thẩm Thần kinh ngạc: "Đã hai giờ rồi anh còn chưa ăn sao? Em đi đến phòng bếp xem có gì để ăn không."
Nói xong, cũng không đợi Lục Tranh trả lời, vội vàng đi về phía phòng bếp.
Quả thật Lục Tranh từ lúc tỉnh dậy vẫn chưa ăn cơm, anh từ trong phòng ngủ đi ra nhìn căn phòng trống vắng, nghĩ rằng cậu sẽ không trở lại.
Chuyện ngày hôm qua, trong lúc xúc động, anh đã làm cậu sợ.
Anh vẫn luôn để cậu có sự lựa chọn, anh cũng luôn nghĩ, mặc dù cậu có người mình thích, anh sẽ không quấy rầy, phá hỏng.
Anh sẽ từ từ dụ dỗ, đối xử với cậu thật tốt, dẫn cậu rơi vào bẫy mà anh đã sắp đặt.
Nhưng anh không ngờ đến, người luôn luôn nghe lời lại nhát gan như cậu lại không thích làm theo lời người khác.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân có chút thất bại, cho nên ngày hôm qua lúc nhắc đến Tạ Hoài Tư, anh rõ ràng đã không khống chế được tâm trạng của mình.
Buổi sáng vừa lúc từ trong phòng đi ra, trong lòng anh thật sự khủng hoảng nghĩ rằng cậu sẽ không trở lại đây....
Đồ ăn trong tủ lạnh còn rất nhiều, bởi vì hiện tại Lục Tranh không thể ăn đồ dầu mỡ, vậy nên Thẩm Thần nấu đơn giản không khác gì bữa sáng, hai món ăn phụ và một nồi cháo.
Trên bàn ăn, cậu ngồi ở bên cạnh, nhìn anh ăn bữa trưa đã qua một khoảng thời gian.
"Anh...."
"Hửm?"
"Sao anh không gọi đồ ăn ở ngoài." Thẩm Thần nói: "Buổi sáng em có tiết, giữa trưa sẽ không trở về kịp."
Huống chi cậu còn uống cà phê cùng với Trúc Lan Khuê.
Lục Tranh không muốn nói bởi vì cậu cho nên anh không muốn ăn, vì thế nói: "Em đã xem những tin tức đó chưa?"
Thẩm Thần: "Cái gì ạ?"
"Ăn đồ bên ngoài không tốt."
Thẩm Thần: ".....Vâng."
"Ngày mai sẽ có người giúp việc đến nấu cơm, em không cần làm." Lục Tranh nhìn cậu một cái: "Sau lưng em có vết thương chưa khỏi, đừng có chạy lung tung khắp nơi."
"Em không sao sắp khỏi rồi...." Thẩm Thần dừng lại, nói tiếp: "Lúc trước không phải anh nói không thích người lạ chăm sóc sao, nếu đã gọi người giúp việc đến, vậy em ở lại làm gì."
Lục Tranh ngừng chiếc đũa đang cầm trong tay, ngước mắt lên nhìn cậu.
"........"
"........"
Thẩm Thần nuốt nước miếng, được rồi, cậu không cần hỏi.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thần trở về phòng mình.
Cậu mang một ít đồ dùng sinh hoạt và quần áo từ trường đến đây, lúc này cậu đang treo quần áo từng cái một vào tủ.
Tủ quần áo này rất sạch sẽ cũng rất mới, vừa rồi ở bàn ăn cậu nghe Lục Tranh nói, căn nhà này chưa từng có ai ở qua, vì gần đây anh muốn sống ở đây cho nên anh đã cho người quét dọn trước.
Thẩm Thần lắc đầu, quả nhiên là tư bản chủ nghĩa.....Nhà nói không muốn ở liền không ở.
Sau vài giờ bình yên, Thẩm Thần nghe được tiếng Lục Tranh đã về phòng, cậu liền ôm máy tính ra phòng khách chỉnh sửa hình ảnh.
Lục Tranh không có ra ngoài, Thẩm Thần cảm thấy căn phòng thật yên lặng như chỉ có một mình cậu ở đây vậy.
Đến giờ cơm chiều, Thẩm Thần buông máy tính xuống, cậu cố lấy can đảm đi gõ cửa phòng Lục Tranh.
Sau khi gõ vài cái, trong phòng truyền ra giọng