Gần nửa năm nay Lục Tinh Di được bồi bổ rất nhiều, bởi vì sắp đến kỳ thi đại học, mọi người trong nhà rất quan tâm đến sức khoẻ của cậu, chỉ sợ cậu hằng đêm đọc sách mà ốm yếu.
Nhưng kết quả là, trong khoảng thời gian này, Lục Tinh Di đã mập lên tận năm cân.
Người có khuôn mặt đẹp trai như cậu, lúc này phát hiện ra cân nặng của mình có xu hướng tiếp tục tăng lên, cậu không chịu được nữa, vì vậy trong thời gian nghỉ ngơi này, cậu mỗi ngày ra ngoài cùng chạy bộ với Lục Tranh.
Có một ngày hiếm khi Thẩm Thần dậy rất sớm, vừa mới bước chân ra sân nhỏ liền thấy Lục Tranh cùng Lục Tinh Di đi ra ngoài.
Trời mùa đông rất lạnh, hai người họ mặc đồ thể thao, một đen một xám, một người bình tĩnh và một người đang run rẩy.
Thẩm Thần: "Hai người muốn đi chạy bộ sao?"
Lục Tinh Di ôm cánh tay, lúc nói chuyện thở ra làn khói trắng: "Đương nhiên, đâu có giống như anh ngày nào cũng ở trong nhà, tôi nói anh này không tập thể dục sẽ béo đấy."
Thẩm Thần lắc đầu: "Tôi với cậu không giống nhau, tôi ăn không mập."
Lục Tinh Di trừng mắt, gần đây đề tài ăn không mập đối với cậu là đặc biệt nhạy cảm: "Anh! Ai chọc giận anh hả?"
Thẩm Thần nghiêm túc nói: "Tôi nói thật....."
Lục Tinh Di: "......."
Không còn lời nào để nói!
Lục Tinh Di tức giận rời đi, đi được vài bước xoay người lại gọi Lục Tranh: "Anh à, nhanh lên."
Lục Tranh phớt lờ cậu, rũ mắt đánh giá Thẩm Thần: "Ăn không mập, có điều không thường tập thể dục đối với cơ thể cũng không tốt."
Thẩm Thần mỉm cười: "Vậy em cùng hai người chạy bộ."
Lục Tranh cúi đầu đánh giá vài lần, áo ấm lông màu trắng, quần jean sáng màu, đôi giày lông thú màu be, tròn tròn, nhìn rất ấm áp.
Lục Tranh mỉm cười: "Em mặc như vậy mà chạy bộ sao?"
Thẩm Thần có chút ngại ngùng: "Em chạy được."
Lục Tranh nghĩ chạy bộ cũng không sao, vì thế gật gật đầu, vươn tay muốn kéo cậu cùng chạy.
Nhưng anh không ngờ Thẩm Thần lại tránh né.
Lục Tranh nhăn mày, chỉ thấy Thẩm Thần cười ngại ngùng: "Cậu ấy ở phía trước."
"Cho nên?"
"Cho nên chạy nhanh lên nào, trời lạnh quá." Thẩm Thần ra vẻ bình tĩnh, thu cổ áo ở đằng sau lại, chạy về phía trước.
Lục Tranh nhìn bóng dáng của cậu, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Người này da mặt vẫn luôn mỏng như vậy.
Sau đó Lục Tranh cùng Lục Tinh Di chạy bộ, Thẩm Thần chạy dọc theo đường chạy, bọn họ một vòng rồi lại một vòng chạy qua cậu, sau khi chạy hơn bốn mươi phút liền dừng lại bên cạnh dụng cụ vận động.
Lục Tranh chạy vài vòng cũng không thở gấp, thấy Lục Tinh Di chạy xong duỗi tay, liền nói: "Chống đẩy ba lần, mỗi lần ba mươi cái."
Lục Tinh Di: "Hả??"
Lục Tranh: "Ba mươi cái mà em cũng không làm được?"
Lục Tinh Di xấu hổ: "Làm, làm được."
Lục Tinh Di cúi người xuống, bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy.
Lúc đầu làm rất tốt, nhưng chống đẩy được hơn mười cái mặt mày đã bắt đầu đỏ, tai đỏ, cuối cùng càng ngày càng chậm dần, càng không đạt tiêu chuẩn đề ra.
Lục Tranh cũng ở bên cạnh cậu chống đẩy, Lục Tinh Di đưa mắt nhìn sang liền bị kích thích bởi bộ dạng tư thái bình tĩnh của anh, cậu nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Lục Tranh: "Hai mươi cái cũng không được?"
"Anh à, đừng so sánh anh với em, thực hiện hai mươi cái tương đương với hai mươi cân của em đấy!"
Lục Tranh hừ lạnh: "Anh có nặng cũng không nặng bằng em."
Lục Tinh Di: "....Em không tin."
"Hử?"
"Anh thử vác nặng xem nào."
"Nặng ở đâu?"
Lục Tinh Di nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Thẩm Thần, người đang đứng xem náo nhiệt: "Này, có sẵn, Thẩm Thần, anh qua đây, ngồi trên lưng anh ấy!"
Thẩm Thần đầu một vạch đen: "........"
Lục Tinh Di: "Nhanh nhanh nhanh!"
Thẩm Thần lắc đầu: "Tôi, tôi không có nặng!"
Lục Tinh Di "chậc" một tiếng: "Không nặng thì cũng đã năm, sáu mươi cân! Nhanh lên, đè chết anh ấy."
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh nhẹ mỉm cười, quay đầu lại nhìn Thẩm Thần một cái: "Lại đây."
Đến thật à.
Thẩm Thần xua xua tay, ra sức kháng nghị.
Thẩm Thần mặt nóng lên, thấp giọng nói: "Em không có nặng như vậy."
"Vậy đến đây."
".....Vâng."
Gió lạnh thổi qua, cách đó không xa có một nhóm người đang tập thể dục buổi sáng.
Thẩm Thần rụt cổ lại, đi đến bên cạnh Lục Tranh.
"Ngồi ở đâu ạ?"
Lục Tranh chống đỡ cơ thể, quay đầu nhìn cậu: "Sao cũng được."
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh trong mắt chứa ý cười: "Trên lưng đi."
"Vâng."
Thẩm Thần gật đầu, đưa tay ấn vào lưng anh, đường cong săn chắc, cứng rắn.
Thẩm Thần có chút xấu hổ, cậu ngồi xuống nhưng không dám nhấc chân lên, cậu cảm thấy mình vừa nhấc chân lên có thể khiến anh sụp đổ luôn.
Lục Tinh Di đã sẵn sàng, cao giọng nói: "Em đếm đến ba thì sẽ bắt đầu, xem ai nhịn không được trước."
Lục Tranh cười nhạt: "Tuỳ em."
Lục Tinh Di quay đầu lại nhìn: "Này Thẩm Thần! Anh không được như vậy, nhấc hai chân lên cho tôi!"
Thẩm Thần: "....."
Người này thật sự nhàm chán mà.......Vì sao anh Lục Tranh còn muốn đấu với cậu ta vậy.
Trong lòng Thẩm Thần tràn đầy khinh bỉ, nhưng mà Lục Tranh cũng đã đồng ý, cậu đành phải nhấc hai chân lên.
Ngồi được vài giây, phát hiện thân thể Lục Tranh vẫn cứng ngắc như cũ, Thẩm Thần lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"1,2,3!"
Lúc vừa đếm đến ba, cơ thể Lục Tranh bắt đầu lên xuống, Thẩm Thần có chút nghiêng ngả, vội nắm chắc bả vai của anh.
"Anh Lục Tranh..."
"Ừ."
"Có nặng không?"
Lục Tranh lại chống đỡ một cái: "Không nặng."
Thẩm Thần yên tâm, cậu nhìn về phía Lục Tinh Di, đề phòng cậu ta gian lận.
Một lát sau, Lục Tinh Di lại bắt đầu mặt đỏ tai hồng thở hồng hộc: "Con mẹ nó, em, em không chống đỡ nổi nữa."
Lúc này Thẩm Thần bắt đầu thư thả, yên tâm mà đung đưa đôi chân nhỏ, vui vẻ chờ đợi Lục Tinh Di chịu thua.
Lại thêm vài cái nữa.
Lục Tinh Di: "Được rồi được rồi, em chịu thua!"
Thấy Lục Tinh Di rốt cuộc cũng dừng lại, Thẩm Thần vội vàng rời khỏi lưng Lục Tranh: "Anh có mệt không ạ?"
Lục Tinh Di bất lực nhìn Thẩm Thần: "Anh nghĩ anh ấy sẽ mệt sao, anh hẳn là nên hỏi tôi có mệt hay không."
Thẩm Thần "ồ" một tiếng: "Cậu muốn được hỏi sao, nhìn là biết cậu rất mệt rồi."
Lục Tinh Di: "Anh!"
"Được rồi, về thôi." Lục Tranh đứng dậy, kéo Thẩm Thần đang ngồi xổm trên mặt đất dậy: "Có lạnh không?"
Thẩm Thần vươn tay xoa hai má, đôi mắt sáng lên như những vì sao ban đêm: "Ổn ạ, vừa rồi có chạy vài vòng nên vẫn hơi nóng."
Ba người cùng nhau trở về, trên đường, Thẩm Thần nhịn không được mà nhìn cánh tay Lục Tranh vài lần, Lục Tranh cũng phát hiện ra.
"Nhìn cái gì?"
Thẩm Thần hiếu kỳ nói: "Chống đẩy lâu như vậy, tay anh sẽ không sao chứ, không mỏi sao?"
Lục Tranh vốn dĩ để hai tay trong túi quần, nghe vậy liền đưa tay ra: "Có muốn thử một chút hay không?"
Thẩm