Sau khi ăn xong, Lục Tranh đưa nhóm người Thẩm Thần trở về trường học.
Mấy cậu bạn đi về hướng phòng ký túc xá vừa cười vừa nói đều về Trình Yên Chi, Thẩm Thần biết Trình Yên Chi chính là nữ thần trong lòng của mấy cậu bạn cùng phòng, vậy nên lúc này cậu cũng không làm phiền, lặng lẽ nhìn mọi người kích động.
Cho đến khi vừa đến phòng ký túc ở lầu một, một cậu bạn cùng phòng đột nhiên dừng bước: "Này, các cậu.....Có phát hiện ra một điều gì không?"
"Cái gì?"
"Tớ nhớ rõ Trình Yên Chi trước đây đã từng đề cập thích hình mẫu trong chương trình, lúc ấy đã nhắc đến quân nhân phải không?"
Chớp mắt cảnh tượng liền im lặng một lúc, Trần Hiểu ngơ ngác: "Cho nên là..."
"Lục tiên sinh không phải là quân nhân sao, hơn nữa.....Tớ bây giờ càng ngày càng cảm thấy Lục tiên sinh rất giống với cái bóng trong scandal lúc trước." Nói xong, cậu bạn cùng phòng bụm miệng, nhìn Thẩm Thần.
Hai cậu bạn trừng mắt, cũng nhìn về phía Thẩm Thần.
Thẩm Thần: "......."
"Tiểu Thần." Trần Hiểu nhỏ giọng dò hỏi: "Không, sẽ không chứ?"
Thẩm Thần không ngờ các cậu bạn cùng phòng lại nhanh như vậy, chưa gì đã đánh số hết rồi.
Cậu nên nói dối sao? Nhưng dường như cũng không có gì để nói dối.
"Cậu nói xem bức ảnh kia có phải là Lục tiên sinh hay không."
"Là anh ấy."
"Con mẹ nó!"
"A a a a!"
"Vậy nên lúc trước cậu nhìn thấy đã biết?"
"Vậy người đàn ông Trình Yên Chi thích là bạn trai cậu!"
"Thế nhưng cậu vậy mà đã cướp được người từ trong tay Trình Yên Chi!"
"Quá trâu bò!"
..........
Lần lượt từng người một, kẻ xướng người hoạ, giống như làm tiểu phẩm vậy.
Thẩm Thần ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại: "Ảnh chụp đó là hiểu lầm, lúc đó anh ấy và cô ấy không có quan hệ, chỉ là bạn bè mà thôi, kỳ thật khi đó có rất nhiều người, nhưng phóng viên lại chỉ chụp riêng hai người bọn họ."
"Dù sao thì Trình Yên Chi thích Lục tiên sinh, nhưng Lục tiên sinh đối với cậu đến chết cũng không rời!"
Trán Thẩm Thần có chút mồ hôi: "Cậu nói nhỏ chút, đừng có khoa trương như vậy."
Trần Hiểu lập tức nắm chặt tay cậu: "Tiểu Thần! Cậu yên tâm, tớ sẽ không vì Trình Yên Chi là nữ thần trong lòng tớ mà tức giận với cậu, tình yêu mà! Tất cả đều dành cho nhau."
Thẩm Thần: "Không phải....."
"Có điều cậu cũng thật lợi hại, cậu nói đi, Trình Yên Chi bây giờ vẫn còn thích Lục tiên sinh chứ?"
Một cậu bạn khác cùng phòng tiếp lời: "Cẩn thận ngẫm lại vừa rồi ánh mắt của Trình Yên Chi đều không rời khỏi người anh ấy, Thẩm Thần! Cậu học hỏi chút đi, dù sao đó cũng là Trình Yên Chi, là người trong mộng của rất nhiều đàn ông, đừng để người ta cướp mất."
"Này này nói cái gì đó, không hay ho gì đâu."
"Ôi, đó là mọi người có ý tốt nhắc nhở cậu."
Thẩm Thần nghe mấy cậu bạn cùng phòng nói, cậu cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước.
Học hỏi chút?
Thế nào là học hỏi một chút chứ.
.............
Vào giữa tháng năm, là đại thọ của Lục Trí Minh.
Ban đầu với tính khí thất thường của Lục Trí Minh không muốn làm tiệc mừng thọ lớn, nhưng lần này các cô con gái cứ khăng khăng, ông cũng chịu thoả hiệp làm một lần.
Địa điểm là tại một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, ngày đó, người thân và bạn bè thân thiết đến tham dự.
Ngày trọng đại như vậy, làm một người đại diện một bộ phận nhỏ của nhà họ Lục, Thẩm Thần tự nhiên cũng muốn có trang phục mới để tham dự, vì vậy Thẩm Thần cùng Trúc Lan Khuê đi mua lễ phục.
Thẩm Thần vốn rất ít khi mặc lễ phục như vậy, nhưng Trúc Lan Khuê thì khác, khi còn bé cô đi theo người trong nhà đến dự rất nhiều đại tiệc, cho nên rất thuần thục.
Lần này, hai người đi đến một cửa hàng mà Trúc Lan Khuê thường lui tới.
"Trúc tiểu thư, đây là trang phục mới của nhà thiết kế của chúng tôi, cô nhìn xem có thích hay không." Cô nhân viên đi theo Trúc Lan Khuê, luôn ân cần giới thiệu cho cô.
Trúc Lan Khuê nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trước một bộ vest màu đen trầm kẻ sọc được mặc trên người ma nơ canh.
Nói là vest cũng không hẳn, vì chiếc áo trên người ma nơ canh mặc là một chiếc coroptop blazer nam, phía cuối vạt áo được thiết kế thêm hai đoạn dây không lớn không nhỏ đan chéo quanh vong eo, cuối cùng hợp thành một cái nơ cố định giữa sống lưng, phía dưới được kết hợp với một chiếc quần âu cùng màu.
"Trúc tiểu thư thật là tinh mắt, bộ lễ phục này có vẻ gợi cảm nhưng lại không kém phần trang nhã, rất thích hợp với độ tuổi hoa mỹ của vị thiếu gia đây."
Trúc Lan Khuê cũng thích cái này, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Thần: "Tiểu Thần, cậu xem bộ này thế nào?"
Thẩm Thần không ngờ Trúc Lan Khuê sẽ chọn cho cậu bộ này, vì khi đi cậu đã đinh ninh sẽ chọn một bộ âu phục truyền thống mà thôi.
"A, bộ này.....không ổn lắm."
"Nào có không ổn chứ, tớ nhìn thấy rất ổn, rất thích hợp với cậu."
Thẩm Thần nhìn thiết kế của bộ vest, yên lặng lùi ra sau một bước: "Bộ này có chút hở quá."
"Chậc, chỉ để lộ một chút mà thôi, có gì mà hoảng.
Hơn nữa, cậu cũng hai mươi tuổi rồi, nên mặc phong cách này đi, do cậu chưa thấy đó thôi, có bộ còn hở hơn bộ này nhiều."
Thẩm Thần: "......"
"Tin tưởng ánh mắt của tớ, bộ này thực sự rất thích hợp với cậu." Trúc Lan Khuê nhìn nhân viên bên cạnh nói: "Cô lấy xuống cho bạn tôi thử nhé."
"Vâng."
Đẩy rồi lại đẩy, Thẩm Thần đã bị Trúc Lan Khuê dụ dỗ thành công thử bộ lễ phục này.
Mấy phút sau, Thẩm Thần từ phòng thử đồ đi ra.
"Mẹ nó! Mua!" Trúc Lan Khuê vung tay lên: "Tiểu Thần! Đẹp chết mất!"
Thẩm Thần nhìn chính mình trong gương, không được tự nhiên mà kéo kéo vạt áo chữ V: "Tớ cảm thấy.....hay thôi đi."
"Không được! Bộ này rất đẹp!" Trúc Lan Khuê vẫn không buông tha: "Bộ vest này cậu mặc lên ra ngoài sẽ rất hút hồn mọi người, tin tớ đi."
Thẩm Thần buồn cười nhìn Trúc Lan Khuê một cái: "Tớ không có sức hấp dẫn như vậy."
"Cậu có thể để tâm chút được không, tớ nói cậu biết ngày đó sẽ có rất nhiều người trẻ tuổi, tuấn nam mỹ nữ nhiều vô số kể, tớ không để cậu thua được."
Thẩm Thần: "........"
"Dù sao, tuyệt đối cũng không thể thua Trình Yên Chi."
"Nhưng mà tớ cảm thấy không thích hợp."
"Không thích hợp chỗ nào? Kích cỡ hay sao?" Trúc Lan Khuê bất mãn nói: "Tớ cảm thấy rất thích hợp, như vậy đi, cậu hãy để anh Lục Tranh nhìn xem, nếu như anh ấy nói thích hợp liền mua."
Thẩm Thần do dự, kỳ thật cậu cũng thấy bộ vest này rất đẹp, nhưng mà cậu chưa bao giờ tham dự bữa tiệc lớn như vậy, cho nên không biết với ngày hôm đó bộ vest này có phù hợp hay không.
"Vậy tớ cởi nó ra trước, đợi lát nữa chụp ảnh gửi cho anh ấy xem."
"Được rồi, dù ngày hôm đó có mặc hay không, bộ vest này nhất định phải mua." Trúc Lan Khuê mỉm cười, vẫy vẫy tay với nhân viên cửa hàng: "Đợi lát nữa gói lại giúp chúng tôi."
Thẩm Thần sau khi thay quần áo xong liền đem bộ vest màu đen treo lên và chụp một bức ảnh.
Thừa dịp Trúc Lan Khuê đi thử lễ phục, cậu gửi ảnh cho Lục Tranh.
Lúc này, Lục Tranh vừa xong một cuộc họp, chuẩn bị thay quần áo đi ra sân huấn luyện.
Lúc chuẩn bị đem điện thoại cất vào tủ liền nhìn thấy một tin nhắn đến, Lục Tranh mở khoá màn hình, bấm vào tin nhắn của Thẩm Thần.
[Lan Khuê nói bộ vest này rất đẹp, nhưng mà em cảm thấy hơi kỳ, anh nói xem bộ vest này có thể mặc trong tiệc mừng thọ của ông không?] Giọng điệu nghiêm túc thậm chí có chút khổ sở.
Lục Tranh mở bức ảnh, lúc vừa định nhìn bức ảnh kỹ hơn thì đồng đội ở bên cạnh thúc giục: "Anh Lục, cậu phát ngốc cái gì vậy, đi thôi."
Lúc này, Lục Tranh đang gấp rút tập hợp cả đội, cho nên chỉ có thể trả lời tin nhắn vội vã: [Mua trước đi.]
Gửi xong tin nhắn này, lại bổ sung thêm một tin nhắn: [Tối nay đi đến căn hộ.]
Cuối cùng cũng tắt di động, bỏ vào trong tủ treo quần áo.
Mà ở nơi khác, Trúc Lan Khuê rất hài lòng với bộ váy cô đang mặc: "Được rồi, tôi lấy cái này."
Thẩm Thần đang nhìn tin nhắn của Lục Tranh liền nâng mắt lên: "Ừ, đi thôi."
Hôm nay là cuối tuần, ban đầu Thẩm Thần định cùng Trúc Lan Khuê đi dạo sau đó sẽ trở về Lục gia, nhưng mới vừa rồi Lục Tranh nhắn tin cho cậu, vì vậy cậu liền bắt xe đi đến căn hộ.
Lúc trước Lục Tranh đã đưa chìa khoá căn hộ cho cậu, vậy nên Thẩm Thần có thể trực tiếp mở cửa đi vào.
Có lẽ Lục Tranh sẽ trở về muộn, sau khi ăn cơm ở bên ngoài Thẩm Thần tắm rửa một cái, ngồi ở phòng khách xem TV.
Phim truyền hình xem đến nhàm chán, cửa chính vang lên âm thanh mở khoá.
Một âm thanh tích vang lên, Thẩm Thần ngay lập tức ngồi thẳng dậy khỏi ghế sô pha, thu đôi chân đang vắt ngang lại.
Sau khi vào cửa, Lục Tranh nhìn thấy Thẩm Thần trong bộ đồ ngủ đang xem TV: "Em về nhà lâu rồi?"
"Vâng, trở về lâu rồi."
Lục Tranh cởi áo khoác gió lộ ra bên trong áo sơ mi đứng cổ cùng quần đen, anh vắt áo lên khuỷu tay, thay dép lê đi về phía cậu.
"Anh cứ nghĩ em cùng Trúc Lan Khuê ở bên ngoài chơi."
"Ở bên ngoài chơi cũng khá lâu, có chút mệt ạ." Thẩm Thần