「Sự lãnh đạm sẽ rút cạn nồng nhiệt của một người」
Chương 03: Thời cơ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ninh Lập Hạ vốn không định thực hiện lời hứa sẽ đến lớp của Tưởng Thiệu Chinh vào tuần tiếp theo, buổi tối tuần thứ tư nhận được điện thoại của Vệ Tiệp, rốt cuộc không thể không tạm đặt kế hoạch lúc trước sang một bên.
Cho dù là người quen cũ, không đi thi thì "thầy Tưởng" cũng không thể tặng không học phần này cho cô được.
Cô tìm thấy cuốn sách quản lý thống kê còn mới tinh dưới đáy, lật được mấy trang thì ném sang một bên, dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Tưởng Thiệu Chinh.
"Thầy Tưởng có đang bận gì không ạ?"
Nghe thấy Ninh Lập Hạ cung kính gọi mình là "Thầy Tưởng", Tưởng Thiệu Chinh lập tức đoán được mục đích của cô. Hắn vừa từ trong nhà tắm đi ra, tiếng cười pha lẫn trầm khàn: "Anh không có thói quen gạch trọng điểm, những nội dung nằm trong bài thi đều đã giảng rất kỹ trên lớp rồi, cẩn thận nghe giảng thì đảm bảo không cần ôn tập."
"Vậy nếu chưa nghe giảng bao giờ thì phải làm sao. . . . . ."
"Tự đọc, có chỗ nào không hiểu thì đến hỏi anh."
"Nếu chị gái em không mất tích thì anh chính là anh rể của em đấy."
"Còn ba ngày nữa mới thi, anh có thể giảng lại một lượt cho em."
Cô vẫn còn chưa hết hi vọng cò kè mặc cả với hắn: "Anh có thể mở một mắt nhắm một mắt để em bảo cô bé học thay kia đến thi giúp mà."
"Thi hộ tính điểm 0."
"... Được rồi, khi nào anh có thời gian?"
"Lúc nào cũng được."
"Mai bắt đầu được không?"
"Nội dung nhiều, tốt nhất là ngay bây giờ."
...
Bọn họ ở hai đầu điện thoại, Tưởng Thiệu Chinh bắt đầu giảng từ các khái niệm cơ bản của môn thống kê. Hắn bất chợt sẽ đặt câu hỏi yêu cầu cô trả lời, thời gian không còn nhiều, bởi vậy tiến độ rất nhanh, phải tập trung cao độ mới có thể theo kịp.
Ban đầu Ninh Lập Hạ còn nghiêm túc nghe giảng, được một lúc thì bắt đầu lơ đãng.
"Này?"
"Nghỉ ngơi một lát đi, không cần tắt máy." Không đợi Tưởng Thiệu Chinh đồng ý, cô đã đặt điện thoại xuống, bật radio rồi đứng lên mở tủ lạnh tìm trái cây.
Tưởng Thiệu Chinh ở đầu bên kia điện thoại cũng bó tay hết cách với cô, đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp.
Ninh Lập Hạ bưng đĩa trái cây gọt đẹp đẽ quay lại, đúng lúc radio phát đến bài hát của Keren Ann, một bài hát đã rất cũ. Cô vừa định ấn tắt, Tưởng Thiệu Chinh chợt lên tiếng: "Nghe hết bài này đi."
"Anh thích?"
Tưởng Thiệu Chinh không trả lời.
Nghe được nửa bài Ninh Lập Hạ mới cảm thấy lời bài hát rất quen, hóa ra chính là ca sĩ năm đó Nhan Cốc Vũ yêu thích.
Cô không có hứng thú cùng hắn ôn lại quá khứ, viện cớ buồn ngủ tắt máy trước.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Ninh Lập Hạ vẫn luôn rất có quy luật, mười giờ tối tiến vào trạng thái ngủ sâu, đúng sáu giờ sáng xuống giường. Hôm nay không biết vì sao cô lại mất ngủ, không dễ dàng gì mới thiếp đi thì lại nằm mơ thấy ác mộng, trời vừa tờ mờ sáng đã lồm cồm bò dậy.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, hơn bốn rưỡi, đi tìm nước khoáng lại phát hiện tủ lạnh chẳng còn gì cả. Cô nhớ đến Thu Hiểu Đồng từng nói cạnh khu nhà của mình có một cái chợ rất lớn, bèn nghĩ đi xem thử.
Ninh Lập Hạ không bao giờ tiếc thời gian cho việc trang điểm, dù chỉ là đi chợ mua đồ ăn thì cũng phải tô điểm thật tỉ mỉ, cầm túi xách đi ra đến cửa đã gần sáu giờ.
Nhìn thấy đám đông chen chúc trong chợ, Ninh Lập Hạ thoáng hối hận vì cái tính nổi hứng nhất thời của mình, may mắn có đám rau quả tươi rói đã giúp cô xốc lại kha khá tinh thần.
Vốn định sẽ về nhà ngay sau khi mua hết một vòng, nhưng từ xa nhìn thấy chiếc xe ba bánh bán hạt giống hoa và rau các loại thì cái chân của cô lại không nghe theo sai khiến.
Ngoài hạt giống cà chua cherry, dưa leo Hà Lan, hồ lô quan thưởng, cô còn mua cả hạt giống cúc Ba Tư và hoa hướng dương, đang chuẩn bị chọn mua thêm dụng cụ làm vườn thì nghe thấy từ sau lưng có người gọi mình "Nhan Cốc Vũ".
"Vậy mà đúng là con này!"
Tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng Ninh Lập Hạ liếc mắt một cái là nhận ra người trước mắt, cô cố gắng đè xuống kích động trong lòng, cười nhẹ: "Bà Trần, con là em gái."
Bà lão xách giỏ đồ ăn lau khóe mắt: "Lớn thế này rồi còn muốn lừa bà, con là một tay bà nuôi dưỡng đến tận lúc gần hai mươi tuổi, con là chị hay em bà còn không nhận ra được sao?"
Ninh Lập Hạ không đáp.
"Thời gian đó con ở lại Trình gia, bà muốn đến thăm nhưng lại không dám, chỉ sợ người Trình gia chê phiền phức. Sau đó đến sinh nhật của con, bà làm một hộp bánh ú nhân lạp xưởng con thích nhất gửi qua, người Trình gia lại bảo con mất tích rồi, gọi điện cũng không được. Bà đi báo án, nhưng thân phận không hợp lệ..."
Dẫu sao cũng là bảo mẫu giúp việc nhiều năm, trong lời nói không tránh được mang theo hạ mình, Ninh Lập Hạ trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng: "Bà Trần, con đã đổi tên rồi. Đừng gọi con là Cốc Vũ nữa, con không muốn bị người khác biết được."
"Bà hiểu bà hiểu, gia đình con thiếu nợ nhiều như vậy, trốn đi là đúng thôi. Ba con có về tìm con không? Những năm này hai người sống thế nào?"
Ninh Lập Hạ không muốn nhắc đến chuyện này, một lần nữa lặp lại với bà ấy: "Bà tuyệt đối đừng nói chuyện con đã về cho người khác, gặp người quen con đều nói mình là Hàn Lộ."
Bà Trần hiểu ý gật đầu lia lịa, lại hỏi: "Em gái và mẹ con thì sao?"
"Con và bọn họ không liên lạc."
Sắc mặt của bà Trần không giấu được ngạc nhiên, quả nhiên không nói thêm một lời, chỉ kéo tay Ninh Lập Hạ nói: "Người vẫn bình an là tốt rồi, hôm nay đến nhà bà ăn cơm đi, bà sẽ nấu toàn món con thích."
"Hôm nay con còn có việc, hôm khác nhất định sẽ đến."
Sau khi dặn dò bà ấy thêm mấy lượt nữa, Ninh Lập Hả mới thả cho bà Trần rời đi.
Nhìn theo mái tóc hoa râm
được chải gọn về sau của bà Trần, Ninh Lập Hạ không nhịn được nhớ đến hồi nhỏ. Tính cách của em gái hoạt bát nhanh nhẹn hơn cô rất nhiều, cũng biết làm nũng, bởi vậy gần như mỗi tối mẹ đều ôm em gái ngủ, về bà ngoại cũng dẫn theo em gái, còn cô thì bị bỏ lại ở nhà với bảo mẫu. Tuy không thể nói là quá mức bất công, nhưng hồi nhỏ cô vẫn luôn âm thầm giận dỗi, cảm thấy bà Trần còn thân thiết với mình hơn.
...
Cuộc gặp gỡ tình cờ này khiến Ninh Lập Hạ phiền muộn rối rắm suốt quãng đường về nhà, tự nhiên cũng không còn hứng thú muốn làm một bữa sáng thịnh soạn, tùy tiện ăn một lát bánh mì rồi đi thẳng tới Nguyệt Quang Vân Hải.
Cô vốn định sẽ giải quyết bữa trưa ngay ở nhà hàng, ai dè còn chưa đến giờ ăn trưa đã nhận được điện thoại từ phòng làm việc, nói có vị Tưởng tiên sinh đang đợi cô.
Ninh Lập Hạ mới bừng tỉnh, nhớ ra mình và Tưởng Thiệu Chinh đã hẹn nhau đến phòng làm việc ôn thi, chỉ đành vội vội vàng vàng lái xe qua đó.
"Sao không gọi cho em?" Lúc cô chạy đến, Tưởng Thiệu Chinh đang ngồi trên chiếc ghế xích đu, cầm chiếc máy tính bảng của cô xem được một nửa .
"Không muốn giục em, nghe mọi người nói em vừa ở nhà hàng, bận xong rồi?"
Ninh Lập Hạ không dám nói mình đã quên luôn cái hẹn của hai người, đến được đây là nhờ Thu Hiểu Đồng gọi điện nhắc, chỉ có thể tươi cười hối lỗi: "Sắp đến cuối tuần rồi mà, khách đặt trước nhiều, đêm qua cũng không ngủ tốt, đầu váng mắt hoa nhìn nhầm giờ hẹn."
"Chỗ này của em rất thoải mái, đợi thêm một lát cũng không sao, vô tình xem được bộ phim này còn thấy khá hay." Tưởng Thiệu Chinh đã chờ liền hai tiếng đồng hồ lại không hề tỏ ra khó chịu, hắn đặt máy tính bảng sang một bên, tìm tài liệu rồi ngồi xuống chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, ra hiệu cho Ninh Lập Hạ cũng tới ngồi xuống.
Ninh Lập Hạ không thể nói mình quên cả sách ở nhà, giả vờ như không hiểu ra ý của hắn, vừa xắn tay áo vừa hỏi Tưởng Thiệu Chinh: "Anh thích ăn gì? Nếu anh đã đến đây thì để em nấu một bữa mời anh."
"Không đặc biệt thích gì cả, nhưng vừa rồi xem trong phim có một món cơm trà xanh có vẻ rất ngon."
Cô phì cười: "Em còn tưởng chuyện không có tiền đồ như vừa xem phim vừa chảy nước miếng chỉ có em mới làm được thôi."
Ninh Lập Hạ lấy ra trà Phổ Nhị, ô mai khô, mè đen, thịt cua, rong biển sợi, lề mề đun nước chuẩn bị. Cô mặc một chiếc sơ mi màu tro thiên về trung tính, tô son màu tối, bởi vì hôm nay dậy quá sớm nên không có cách nào che đi quầng thâm dưới mắt, chỉ dành dùng một chiếc kính râm to bản đối phó. Phong cách cực kỳ tùy ý nhưng lại toát ra vẻ gợi cảm khiến người ta không kịp đề phòng, một mực khuấy đảo nội tâm Tưởng Thiệu Chinh, khiến hắn khó mà bình tĩnh.
Các bước làm cơm trà xanh khá đơn giản, chưa đến mười phút Ninh Lập Hạ đã cầm ra hai bát: "Thức ăn chỉ có một đĩa rau trộn nấm rơm, nghèo nàn quá rồi, tối nay mời anh ăn một bữa thịnh soạn."
Tưởng Thiệu Chinh cười cười: "Đơn giản dễ tiêu thế này lại tốt."
Cơm trà xanh không được như trong tưởng tượng, rau trộn nấm rơm cũng rất bình thường, nhưng hắn lại ăn rất ngon lành, nửa cọng rong biển cũng không để lại. Ninh Lập Hạ tưởng hắn ăn chưa đủ, bèn lấy thịt bò mới được đưa đến ra.
"No lắm rồi, tôi không ăn vặt, chúng ta bắt đầu thôi?"
"Em không mang sách."
"... Vậy thì dùng chung một quyển."
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi kem cạo râu nhàn nhạt trên người Tưởng Thiệu Chinh, mùi hương quen thuộc khiến Ninh Lập hạ nhớ đến vài chuyện cũ.
Sau khi ba mẹ ly hôn, cô đi theo ba, thời điểm đó công ty của gia đình còn chưa phá sản, ba phải xã giao rất nhiều, thường xuyên đi công tác, những lúc rảnh rỗi lại muốn dành thời gian ở bên cạnh bạn gái. Bà Trần tuy là bảo mẫu nhưng cũng có gia đình của mình, mỗi tuần lại chỉ có một ngày nghỉ. Cuối tuần không có ai ở nhà cô thường đến Tưởng gia ăn ké. Tưởng Thiệu Chinh đi học sớm, không lớn hơn cô năm tuổi nhưng lại cao hơn cô sáu lớp, thi thoảng cũng sẽ giúp cô làm bài tập. Chẳng qua khi đó Tưởng Thiệu Chinh cũng chỉ mới hai mươi, còn ham chơi, kể cả vì mặt mũi mà đồng ý giảng bài cho cô thì cũng luôn tỏ vẻ nóng nảy, so với dáng vẻ chuyên tâm ở hiện tại thật sự là khác biệt quá lớn.
Đáng tiếc người trước mắt có tâm hơn bao nhiêu đi nữa, thì cô cũng không còn là cô bé ngày xưa, không còn cảm thấy ngọt ngào nữa rồi.
Ninh Lập Hạ nhìn góc nghiêng của hắn đến thất thần, chợt nhớ đến một tập nói về cá đông lạnh trong , có một câu là "Điều quan trọng nhất ở đời chính là thời cơ."
Cô nghĩ, cô và Tưởng Thiệu Chinh khi đó chẳng thể đi đến đâu, có lẽ là vì đã thiếu mất thời cơ.
***
88: Đến đây thì chắc mọi người đều biết Ninh Lập Hạ chính là Nhan Cốc Vũ rồi nhỉ ^^~
Truyện convert hay :
Vô Thượng Đan Tôn