Sau khi biết tin lòng Tịch Nghi luôn cảm thấy bồn chồn.
Vì lo lắng cho anh ra sao? Có vẻ là vậy...!vì cô cũng đâu muốn anh ta phải chết.
Dù gì thì...!anh ta cũng không thể nào chết như vậy được, vợ con còn chưa có, hơn nữa ngoại của anh ta cũng đã lớn tuổi làm sao chịu đựng được cú sốc này đây??
Tịch Nghi vẫn luôn giữ cái tâm trạng bất an như thế, cho đến khi cô xem được tin tức..
- /Hôm nay, chúng tôi đã nhận được tin có một vụ tai nạn xe xảy ra ở cầu xx, đường xx, theo thông tin được biết thì chiếc xe bị mất thắng và lao xuống cầu, nạn nhân của vụ tai nạn này là chủ tịch của tập đoàn Lục thị - Lục Ngạn Thành và trợ lí của anh ta.
Hiện tại thì cả hai đã không có gì đáng lo ngại, thậm khí Lục tổng đã xuất viện.
Thế nhưng tại sao xe lại mất thắng thì cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, chỉ là...!cảnh sát đang nghi ngờ là có người động tay vào./
- May quá, vậy là anh ta không sao.
Chỉ là..
việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ, lại có người gan đến mức dám động đến Lục Ngạn Thành? Hắn ta không sợ chết sao??
...----------------...
Ở biệt thự riêng của mình, Trịnh Tấn Thăng cũng đã xem được tin tức.
- Vụ việc lần này đúng là ly kì chấn động cả thành phố luôn rồi.
Thế mà lại có người dám ăn gan hùm mật gấu đi giết Lục Ngạn Thành.
Nhưng lần này là do cậu ta mạng lớn...!nếu không...!bây giờ mình phải nhận tin tử từ cậu ta rồi.
Reng! Reng!
- Alo!!
- /Hôm nay ở chỗ tôi có mỹ nữ, cậu có đến không thì bảo./
- Tôi không có hứng thú, phụ nữ kiểu đó toàn muốn moi móc tiền của tôi, thật là quá nhàm chán.
Tút!! Tút!!
Tắt máy xong, tâm trạng của Tấn Thăng bỗng dưng trở nên bực dọc khó chịu một cách kì lạ.
Cũng không hiểu sao dạo này anh lại không còn hứng thú với phụ nữ như trước nữa, có lẽ...!là từ khi gặp cô ấy - Kiều Mạnh Phi.
- Đến bây giờ mình vẫn không thể nào chấp nhận nổi kết quả như vậy, sao lại xó người phụ nữ dám từ chối Trịnh Tấn Thăng mình chứ??
...----------------...
Vào giờ này Lục Ngạn Thành và lão phu nhân đã về đến biệt thự rồi, ngoại anh ta còn đang nấu cháo để tẩm bổ cho anh ta, nhưng, vì Tịch Nghi đang ở trên lầu nên không hề hay biết gì.
Và rồi...
Cộc!! Cộc!! Cộc!!
Cạch!!
Mở cửa ra, Tịch Nghi nhìn thấy anh liền trao cho anh một cái ôm ấm áp nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Tuy vậy nhưng cũng đã đủ để khiến Lục Ngạn Thành giật thốt lên.
- Cô làm gì vậy??
Tịch Nghi dịu dàng nhìn anh.
- Tôi còn tưởng anh sẽ phải chết đấy, nhưng hiện tại thấy anh không sao tôi cảm thấy rất vui, chí ít ra...!thế gian này vẫn còn phép màu nhỉ??
Lục Ngạn Thành với gương mặt không cảm xúc, anh điền tĩnh hỏi.
- Cô lo lắng cho tôi??
Tịch Nghi né tránh ánh mắt của anh.
- Có lẽ là vậy nhưng cũng không hẳn là vậy! Dù sao thì tôi với anh cũng quen biết được vài tháng và tôi cũng từng làm fan hâm mộ của anh mấy năm cơ mà nên tôi...!cũng đâu thể vô tâm.
Đột nhiên, cánh tay của Lục Ngạn Thành lại bất giác dơ lên, anh...!đang vuốt vé gò má của cô.
- Cô có hiểu thế nào là thích một người không??
Hả??
Tịch Nghi tròn mắt, cô còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Lục Ngạn Thành đã vội vàng thu tay lại và trở lại dáng vẻ lạnh lùng.
- Không có gì! Chỉ là ngoại tôi đến rồi.
- Sao cơ??
Tịch Nghi vẫn còn chưa biết chuyện nên cô cảm thấy hơi hốt hoảng khi ngoại anh ta đến nhà, cô không biết mình nên cư xử như thế nào mới đúng.
- Vì tay tôi bị thương nên ngoại tôi muốn nấu cháo để tẩm bổ cho cháu trai của mình.
- Vậy giờ...!tôi phải xuống lầu sao?!
- Đúng vậy, sẽ có điều bất ngờ xảy ra.
...----------------...
Vừa bước xuống lầu Tịch Nghi đã cảm thấy căng thẳng.
- Tịch Nghi! Con xuống rồi sao?? Ngoại có nấu cháo cho Ngạn Thành, sẵn cũng nấu cho con một tô, con mau ăn đi kẻo nguội.
Tịch Nghi ngoan ngoãn kéo ghế ra ngồi xuống, không biết nên nói gì, cho đến một lúc sau..
- Giờ cũng đã khuya rồi, hay lại ngoại về trước đi! Ngạn Thành cứ để con chăm sóc là được rồi.
Tay của anh ấy con cũng sẽ ngày ngày thay băng nên ngoại không cần lo đâu.
Bỗng chốc lão phu nhân lại trầm mặt không vui, Lục Ngạn Thành cũng im lặng không tiếp lời, điều này làm Tịch Nghi cảm thấy hoang mang, cô không biết mình đã nói sai ở đâu mà khiến bầu không khí trở nên kì quái như vậy.
- Tịch Nghi! Con không cần gượng ép bản thân diễn vở kịch này nữa đâu.
Ngoại đã biết hết rồi.
Tịch Nghi sững sờ quay sang nói nhỏ với Ngạn Thành.
- Sao anh không nói với tôi rằng ngoại anh đã phát hiện rồi??
Ngoại của Ngạn Thành nghiêm túc kéo ghế ra và ngồi đối diện Tịch Nghi khiến xô phải tránh né ánh