Lúc nãy ở trong phòng bệnh của Tịnh Huy rất là sôi nổi vì đã có rất nhiều đồng nghiệp đến thăm hỏi sức khoẻ của anh, nhưng bây giờ lại im lìm đến mức nhàm chán.
Và điều khiến anh không vui nhất đó là...!tại sao Liễu Tiểu Xuân lại không đến trong khi đồng nghiệp trong công ty ai cũng đến và lo lắng cho anh rất nhiều??
Cạch!!
Anh vẫn còn đang bực bội thì đột nhiên có tiếng mở cửa khiến anh phấn khởi, anh còn tưởng là Tiểu Xuân, ai ngờ lại là Thạch Quyên Cầm.
- Sao lại là cô??
- Gì chứ? Sao lại không phải tôi? Trông anh thất vọng não nề như vậy, chẳng lẽ là đang chờ ai sao??
Tịnh Huy ỉu xìu.
- Không có.
Nhưng sao cô lại không ở lại công ty? Khi tôi không đi làm thì cô phải thay thế tôi làm việc, không được lười biếng đâu.
- Hôm nay chủ tịch không đi làm nên tôi cũng rảnh rỗi, vã lại bây giờ là giờ cơm trưa mà! Sao? Những đồng nghiệp khác thì có thể đến thăm anh còn tôi thì không??
- Ý tôi không phải vậy đâu Thạch tiểu thư, chỉ là chủ tịch rất khó tính, tôi sự cô không làm rốt rồi để lại một đống công việc tồn lại cho tôi khi tôi trở về công ty.
Thạch Quyên Cầm thở dài.
- Không có chuyện đó đâu, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt.
Hơn nữa, anh cũng đừng khinh người quá, tôi đâu có ăn hại như vậy.
Phải rồi, anh ăn táo không, tôi gọt!!
- Không cần phiền cô đâu, tôi vẫn chưa muốn ăn!
- Ồ! Vậy sao? Thế...!thì tôi về trước đây, anh tịnh dưỡng cho khoẻ đi rồi trở về với công việc.
Tịnh Huy có phần thờ ơ với Thạch Quyên Cầm, hình như anh thật sự đang rất buồn bực.
Cạch!!
Vừa ra khỏi cửa thì Quyên Cầm nhìn thấy Liễu Tiểu Xuân đang đi đến với bó hoa và giỏ trái cây trên tay.
- Tiểu Xuân, cô đến thăm Tịnh Huy sao??
Tiểu Xuân gật đầu.
- Ừm, trợ lí Thạch cũng đến thăm anh ấy??
Thạch Quyên Cầm bĩu môi.
- Đúng rồi, nhưng, hình như ở trong bệnh viện ngột ngạt quá nên tâm trạng của anh ấy đang không vui thì phải, cô nói chuyện cẩn thận một chút nếu không rất dễ bị mắng đấy!!
Rồi Quyên Cầm bước đi lướt sang Tiểu Xuân, Tiểu Xuân lại tiếp tục bước đến mở cửa phòng bệnh.
Cạch!!
Vừa mở cửa ra thì.
- Hôm nay tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi, nếu muốn thăm thì mai rồi hẵng thăm!!
Tiểu Xuân ngỡ ngàng nhưng cô vẫn cố bước vào trong đặt nhẹ bó hoa và giỏ trái cây trên bàn, còn Tịnh Huy thì vẫn nhắm mắt nằm trên giường bệnh.
"Chắc anh ấy thật sự mệt rồi."
- Vậy em về trước đây, mai em lại vào thăm anh.
Tịnh Huy giật mình mở mắt ra.
"Là cô ấy!!"
Tiểu Xuân đã quay người bước đi, nhưng không ngờ Tịnh Huy lại kéo tay cô lại.
- Đừng đi!!
Hả??
- Nhưng...!anh không cần nghỉ ngơi sao, trong anh có vẻ mệt mỏi.
Tịnh Huy nhanh chóng giải thích.
- Không phải đâu, anh chờ em từ nãy đến giờ đấy, anh cứ tưởng rằng em không đến.
- Em...!sao lại vậy chứ, sao em lại không đến được, chỉ là em muốn đến một mình, đi cùng mọi người có hơi ồn ào.
Cơ mà...!hôm qua em đã rất lo cho anh đấy, em còn tưởng...!nhưng giờ anh không sao rồi, thật may quá!! Nhưng...!anh còn đau ở đâu không?? Vết thương trên trán có vẻ khá nghiêm trọng.
Tịnh Huy mỉm cười.
- Hì! Tuy vẫn hơi đau, nhưng bác sĩ nói không sao, chỉ là...!có thể sẽ để lại sẹo.
Chắc...!sẽ xấu lắm!!
- Không...!không đâu, sao lại thế! Cho dù có sẹo thì anh vẫn đẹp trai mà, hơn nữa vết sẹo ở gần chân tóc nên cũng có thể tạp kiểu tóc che lại.
Hơn nữa, anh không sao là tốt rồi, một vết sẹo...!có là gì.
- Thật sao? Em không thấy xấu thật à??
Tiểu Xuân gật đầu.
- Ừm.
Mà anh có muốn ăn táo không? Em gọt cho anh!!
- Ừ cũng được!!
- Nhưng...!anh buông tay em ra thì em mới gọt được.
Nói mới để ý, từ nãy đến giờ Tịnh Huy vẫn nắm tay của Tiểu Xuân, đến lúc cô nhắc thì anh mới hoảng loạn bỏ tay ra.
...
- Mà