Sau ngày hôm đó, tin đồn giữa anh và cô minh tinh kia đã được giải quyết ổn thoả, mọi chuyện đã lắng xuống, và như thường lệ, bọn cư dân mạng đó lại tiếp tục ồn ào vì một tin tức nóng hổi khác.
Chỉ tội cho toà soạn do cô ta đút lót, chỉ sau một đêm, nơi đó dường như đã bốc hơi khỏi vũ trụ như chưa từng được tồn tại.
Thế mới nói, bọn họ dám làm vậy quả là gan bằng trời, Lục tổng của chúng ta dễ bị ăn hiếp như vậy sao, nói các người thích, cứ đụng đi thì anh sẽ chạm thôi.
Cơ mà có một điều khiến chúng ta cần phải suy ngẫm thêm là tại sao cô ta còn dám đến tìm Lục Ngạn Thành, cũng mặt dày quá mức rồi đấy.
- Lục Ngạn Thành, Lục thị của anh bây giờ lớn mạnh thật, quả là người em yêu, rất tài năng!
Cô ta lại bắt đầu diễn bộ bộ mặt không hề giả trân, làm vậy là cho ai xem chứ.
Lục Ngạn Thành nhìn cô ta bằng gương mặt không cảm xúc, lạnh như một hồ băng rộng lớn.
- Hừ! Bớt nói nhảm đi.
Rốt cuộc cô muốn gì đây?!
Anh đã tỏ rõ thái độ với cô ta đến thế nhưng cô ta vẫn cứ lì lợm mà nở nụ cười giả tạo, mấp máy môi nói ra một lời ảo tưởng.
- Em muốn quay lại với anh.
Đừng giả vờ nữa, em biết anh vẫn còn yêu em.
Cô gái kia chắc chỉ là thế thân của em thôi, đúng không?
Lục Ngạn Thành khó hiểu, anh nheo mắt lại nhìn rõ cô ta một lượt.
- Cô điên rồi sao? Tôi? Vẫn còn yêu cô? Ha! Thật điên rồ, từ đâu mà cô lại có suy nghĩ đó? Cô tự tin thái quá rồi, cô có biết không vậy?
Không đợi cô ta tiếp lời, anh nhanh chóng nói tiếp.
- Cô muốn lợi ích gì từ tôi? Tiền đầu tư?? Nếu muốn thì cô về nhà đắp chăn lại mà mơ một giấc mơ thật đẹp của riêng cô đi.
Còn tôi, không có nghĩa vụ phải thực hiện giấc mơ khùng điên