Tịnh Huy vừa ra khỏi phòng làm việc của Lục Ngạn Thành thì Đỗ Tường An đã trông thấy, anh nhanh chóng chạy lại.
- Sao rồi?
- Còn sao trăng gì nữa chứ? Không lẽ..
cậu không hiểu tính của anh ấy? Đã thốt ra khỏi miệng rồi thì không bao giờ rút lại đâu.
Tịnh Huy cúi đầu buồn bã.
- Haiz! Sao cô ấy lại đáng thương đến vậy chứ? Nhưng Lục Ngạn Thành này cũng thật là....!cậu ta ôm hận lâu như thế để làm gì chứ? Chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy nặng nề và khó chịu trong lòng sao?
Bác sĩ này chỉ còn cách bó tay thở dài.
- Cậu nói thì hay...!nhưng nếu dứt ra được thì anh ấy đã sớm thản nhiên với chuyện hận thù dai dẳng này rồi.
Chợt, Đỗ Tường An lại nảy ra một ý nghĩa.
- Hay chúng ta đưa cô ấy đi bỏ trốn đi!
Tịnh Huy nghe thế liền giật bắn cả mình.
- Đỗ Tường An, cậu điên vừa thôi! Cậu nghĩ cậu có thể đưa cô ấy ra khỏi đây chắc!
Xoảng!!!
Chợt, có tiếng động phát ra từ trong phòng Liên Tịch Nghi!
Cạch!
Hai người vội vã chạy vào thì nhìn thấy ly nước thủy tinh bị vỡ trên đất.
- Cô không sao chứ?
Bác sĩ Đỗ bước nhanh đến đỡ lấy cô.
- Tôi không sao, chỉ là...!tôi chỉ là muốn uống nước thôi, không ngờ lại....
- Sao cô lại không gọi cho chúng tôi?
Tịnh Huy thở dài lên tiếng.
- Thật ra thì....!tôi đâu nghĩ mình lại vô dụng đến vậy?
Ánh mắt đó ẩn chứa sự buồn vã và tuyệt vọng khôn tả.
- Được rồi, để tôi đi rót nước cho cô!
Cạch!
Tịnh Huy cứ vậy mà ra ngoài lấy nước cho Tịch Nghi.
Im lặng! Không khí xung quanh im ắng đến kì lạ.
Đỗ Tường An bỗng nhiên ngồi xuống giường, anh ôn tồn hỏi nhỏ Tịch Nghi.
- Cô vẫn còn lo lắng đến chuyện ngày mai?
Im lặng một chút rồi cô gật đầu.
- Tôi...!tôi thật sự không muốn vào đó, tôi không muốn mình lại nếm trãi mình vị đó, không muốn bản thân trở nên nhơ nhớp khó coi và....!bẩn thỉu như vậy! Tôi....!hức...
Đang nói thì tự dưng cô lại bị nghẹn ở cổ họng, khoé mắt cay xé khiến cô khó lòng kìm nén.
- Hu....!hức! Hức! Tôi....!tôi rất sợ, tôi....!cho dù tôi có chết cũng không muốn...!hức...!không muốn bản thân mình..
hức ghê tởm như thế! Tôi...!tôi cũng có lòng tự trọng của tôi cơ mà!
Tiếng nấc nghẹn ngào của Tịch Nghi khiến cho Đỗ Tường An đau lòng mà ôm chằm lấy cô.
Không nhưng chỉ anh, mà còn...!người đàn ông đứng ngoài cũng khó chịu không ít.
Tịnh Huy cầm chặt ly nước trên tay, không dám bước vào..
vì anh...!thật sự rất sợ khi...!phụ nữ khóc như này.
...----------------...
...----------------...
Tối hôm đó.
Thấy Tịch Nghi đã khá hơn rất nhiều nên bác sĩ Đỗ đã yên tâm mà rời khỏi căn biệt thự lạnh lẽo này, vì dù sao thì...!anh cũng còn có việc của riêng mình và việc ở bệnh viện, anh đâu thể cứ túc trực bên cô hoài được.
Mà trùng hợp là....!Tịnh Huy...!cũng không ở đây.
Vì công ty có việc đột xuất nên....
...----------------...
Trong phòng làm việc của Lục Ngạn Thành.
Bây giờ đã là mười hai giờ đúng rồi, cuối cùng thì anh cũng đã làm xong công việc và có thể