Lúc này ở bệnh viện Tịch Nghi dường như là không ổn cho lắm!
Từ khi vào trong phòng phẫu thuật đến giờ, vẫn không hề có động tĩnh gì.
- Trịnh tổng, tôi đã điều tra được rồi!
Bên ngoài phòng phẫu thuật có một tên vệ sĩ đi đến cúi đầu báo cáo! Hình như đây là người của người đàn ông thần bí này!
- Nói đi!!!
...----------------...
Một lát sau, tên vệ sĩ đó của anh đã kể lại tường tận sự việc mà anh điều tra được cho cái người được gọi là Trịnh tổng này.
Dường như...!mọi thứ về cô gái đang trong phòng phẫu thuật kia đều bị anh ta biết rõ từng li từng tí cả rồi.
Anh ta dần dần nhếch miệng lên, không chỉ vậy, dưới đáy mắt còn ẩn chứa cả ý cười.
- Ồ! Thú vị đến thế à! Hèn gì...!cậu ta lại đối sử tàn nhẫn như vậy với một cô gái!
Anh ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho tên vệ sĩ rời đi.
- Haiz! Có phải là tôi đã lo chuyện bao đồng không nhỉ? Cậu ta...!rõ ràng không cần cô thì...!tại sao tôi phải cứu cô chứ! Cái tình tiết này y như tôi đang nhặt lấy rác mà cậu không cần vậy! Thật là khó chịu mà!
Anh quay đầu nhìn vào phòng phẫu thuật và cau mày, bĩu môi.
Với cái biểu cảm này, chắc hẳn là anh đã cảm thấy hối hận khi cứu cô gái này rồi.
Vã lại, rõ ràng là cô ta muốn tự tử, muốn chết mà! Thế thì cứu cô ta mình không những không được lợi mà còn.....
- ....Bị dính máu bẩn của cô ta nữa chứ! Đúng thật là dơ bẩn mà, loại máu...!của một con người...!bẩn thỉu!
Anh ta phủi phủi vết bẩn trên chiếc áo vest đắt tiềm cau có.
Không phải...! anh đang bực bội vì chiếc áo sang chảnh này mà là đang tức giận vì anh đã chạm vào cô!
Ô! Ngay cả một người vốn chưa từng có thành kiến gì với cô cũng cảm thấy cô...!sẽ xấu xa giống ba mình à! Ha! Ông ấy là ba cô, được, điều đó không sai, nhưng, ông ấy thế nào thì cô cũng sẽ thế ấy ư!
Cái này gọi là gì nhỉ? Ồ! Cứ giống như là những bộ tiểu thuyết ấy! Con gái của ác nữ thì luôn bị xem thường và bêu xấu.
Còn cô, cô chính là đứa con hái của một gia đình có danh tiếng xấu, bọn đã vì cùng đường mà xấu xa phản bội lại người bạn thân của mình và đẩy họ rơi