Khi Tịch Nghi bước vào, nhà hàng có vẻ im ắng và ít khách, nhưng cũng đúng thôi, bây giờ là buổi sáng mà.
Nhìn ngó xung quanh một lát, cảm xúc trong cô đột nhiên lại trở nên dâng trào, cay cay nơi sóng mũi.
- Cuộc sống của mình...!đã từng trôi qua rất vui vẻ ở nơi đây.
Tịch Nghi thì thầm.
- Tịch Nghi!!!! Là cậu sao!!
Bỗng có ai đó chạy đến ôm choàng lấy cô làm cô giật thốt cả mình.
- Lâu nay cậu đã đi đâu vậy Tự Ninh? Cậu làm gì mà bọn mình lại hoàn toàn mất liên lạc với cậu thế? Bọn mình rất lo lắng đấy!
Cô ấy - người này - đồng nghiệp của Tịch Nghi - kiêm luôn bạn thân của cô - Đường Yến
- Này! Tịch Nghi, mau nói gì đi chứ??
Cô ấy là vậy đấy, vô cùng hoạt bát, đáng yêu, ở đây cô ấy chính là người lém lỉnh và quậy phá nhất, nhưng đồng thời...!cũng là một người có kinh nghiệm tình trường dày dặn, được nhiều anh chàng yêu thích và cua được nhiều anh trai.
- Mình...!mình...!không phải là vẫn khoẻ mạnh đứng đây sao? Có mất miếng thịt nào đâu?!
Cô bạn Đường Yến này xoay Tịch Nghi như chong chóng mà kiểm tra, xong, cô hừ dỗi hờn một tiếng.
- Quả là không bị gì!!
Đương nhiên là cô ấy sẽ không nhìn ra rồi, vì những vết sẹo đã được Tịch Nghi che sau lớp áo.
- Nhưng mà...
Đột nhiên cô ấy lại nheo mắt lại.
Không lẽ...!đã phát hiện được gì?
- Không lẽ...!cậu có chồng rồi? Sau đó...!anh ta không cho cậu đi làm!!
Đầu óc của xô bạn thân này có mình thật là phong phú!
- Ơ! Cậu đang nói gì vậy??
Nhưng nếu có người chồng quan tâm mình, cưng mình đến mức không nỡ cho mình đi làm thì cũng tốt hơn là biến thành một nàng tù nhân bị kiểm soát hết tự do.
- Bắc Nghĩa Minh!! Anh ra đây xem...!có vị khác nào đến này??
Lại nữa, cô ấy tự nhiên lại hét lên đột ngột khiến cô không có cách nào phản ứng kịp.
- Là ai vậy??
Một người đàn ông cao lớn, mang theo nét đẹp thư sinh vội vàng tháo tạp dề bước ra.
Người đó...!là Bắc Nghĩa Minh, cái người đã thích cô từ hồi ở chung viện mồ côi, nhưng...!cô vẫn chưa biết.
Thật ra...!anh ấy chọn vào đây làm...!một phần cũng là vì muốn bảo vệ Tịch Nghi, nếu không thì....!với học lực xuất sắc đó...!anh đã sớm làm giám đốc tài chính của một công ty luôn rồi.
Cơ mà, cũng may là Tịch Nghi chưa biết, chứ nếu cô biết Nghĩa Minh vì cô mà chôn vùi tương lai của mình như vậy thì...!cô sẽ áy náy lắm.
Theo một cách khác, Nghĩa Minh cũng vui mừng khi Tịch Nghi trở về, nhưng...!anh chỉ tế nhị nắm lấy hai tay cô và nhìn bằng ánh mắt đầy quan tâm chứ không hề vồ đến thô lỗ như Đường Yến
- Liên Tịch Nghi! Là em sao!! Lâu nay em đã đi đâu vậy chứ! Cả mấy tháng trời, em không đi làm, mọi người cũng không ai liên lạc được với em.
Em có biết anh lo lắng đến thế