Sau khi quản gia băng bó xong cho Lục Ngạn Thành thì cô ta liền đùng đùng tức giận bước vào phòng của Tịch Nghi.
Cạch!!
Cô ta bước vào rồi cứ vậy bước thẳng đến chỗ mà Tịch Nghi đang ngồi.
- Chát!!
Tiếng tát vang lên rất rõ và vang dội như quản gia đã đung hết nội lực của mình vậy, dấu tay cũng được in cả lên mặt Tịch Nghi.
Tuy đau nhưng Tịch Nghi không nói gì, chỉ quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của quản gia.
- Còn nhìn? Cô nhìn gì chứ? Rốt cuộc là cô đang làm cái quái gì cậy hả? Sao cô lại dám làm vậy với thiếu gia? Cô sống đến mức chán rồi hả?
Rồi cô ta lại dơ tay lên muốn tát thêm vào mặt Tịch Nghi vài cái nhưng còn chưa kịp làm gì thì Tịch Nghi đã đứng phắt dậy chụp lấy tay cô ta.
- Tôi làm vậy thì đã sao chứ? Tôi chỉ muốn anh ta nếm trải một chút hương vị đau đớn thôi! Sai sao? Dù gì thì tôi cũng không thoát được, làm càng một chút thì đã thấm thía vào đâu!
Quản gia nhìn kĩ Tịch Nghi, không tin đây là cô gái yếu đuối, hay sợ hãi, khóc sướt mướt trước kia nữa.
- Vậy sao? Làm càng? Ai cho phép cô chứ?
Quản gia hất tay của Tịch Nghi ra, trừng cô.
- Hừ! Xem ra mấy tháng bị nhốt co đã học được cách mạnh mẽ rồi, mạnh mẽ đến mức láo xược.
Mà cũng đúng, mèo rồi cùng hoàn mèo, cha nào con nấy, xấu xa, ác độc như nhau.
Kiểu người như cô không hại người khác thì cũng đi làm điếm cũng phá cho người ta tan nhà nát cửa.
Tịch Nghi cúi gầm mặt im lặng nghe cô ta nói hết câu, đến khi cô ta vừa dứt lời thì Tịch Nghi liền tặng cô ta một bạt tay vào mặt.
Chát!
- Cô trung thành với chủ đấy, vì anh ta từng cứu cô? Nhưng trung thành thì cũng có mức độ thôi chứ, tại sao cô phải hùa theo anh ta, cô đã là mẹ một con rồi, cô không thể phân biệt đâu là người tốt đâu là người xấu sao? Anh ta bị hận thì che mắt còn cô...!là gì? Nói cách khác, tại sao anh ta và cô lại có sở thích áp đặt người khác vậy? Các người có quyền gì mà nói tôi giống người này người nọ trong khi các người không hiểu một tí gì về tôi cả.
Các người bảo tôi giống những cô gái ở quán bar, các người nói tôi xấu xa, đê hèn, đáng khinh bỉ nhưng các người đã hiểu biết gì về con người của tôi chưa? Chưa hề! Các người vốn dĩ chỉ đang ép buộc tôi phải giống như cô gái mang tên Tịch Nghi mà các người tưởng tượng ra.
Còn tôi, con người thật của tôi, tính cách của tôi, các người chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Sau khi bùng nổ bản thân, Tịch Nghi đã ngồi xuống giường cúi gầm mặt để che đi sự yếu đuối của bản thân.
Và ngay lúc này, Lục Ngạn Thành không biết tại sao lại bước vào một cách đột ngột, có vẻ như anh ta đã đứng ở trước cửa từ đầu nhưng không ai phát hiện ra.
Anh ta bước vào rồi liếc nhìn quản gia, gằn giọng.
- Cô đang làm gì vậy?
- Tôi...!Tôi chỉ muốn giúp anh dạy cho cô ta một bài học.
Cho cô ta biết thân phận của mình là ở đâu!
Lục Ngạn Thành lại lạnh lẽo lên tiếng.
- Vậy thân phận của cô là ở đâu? Ai cho cô xen vào chuyện của tôi? Hả?
- Nhưng cô ta thật quá đáng.
Không lẽ anh cứ để yên cho cô ta thế này sao Lục thiếu? Anh đang do dự, nhân nhượng điều gì? Ba mẹ của cô ta đã hại chết ba mẹ của anh và khiến anh phải ngày ngày sống trong nỗi ám ảnh....
Bỗng nhiên, anh ta tức giận quát lớn.
- Đủ rồi!!
- Nhưng...
- Ra ngoài cho tôi!
- Lục thiếu!!!
- Tôi bảo cô ra ngoài!! Cút!!
Anh ta mất kiên nhẫn, nổi cáu lên, đáng sợ như một con quái vật khiến quản gia sợ hãi lập tức bỏ ra ngoài.
...----------------...
Sau đó quản gia bỏ ra ngoài anh ta vẫn đứng đó nhìn cô một nhìn cô một hồi lâu khiến