Lục Ngạn Thành nghi ngờ bà chủ Khương chỉ đang cố tình đưa đẩy để kiếm thêm lợi ích từ anh nên anh nheo mắt trầm giọng hỏi lại.
- Cô chắc là không muốn thoả thuận với tôi chứ??!
Đương nhiên, bà chủ của shop thời trang XO không ngần ngại mà trả lời ngay lập tức.
- Đúng.
Anh lại thêm một lần nữa ngạc nhiên, cô ta dựa vào đâu mà dám hống hách với anh như vậy, chỉ là một người phụ nữ, sao cô ta lại dám...
- Bà chủ Khương, Lục Ngạn Thành tôi đây kiên nhẫn nói với cô thêm một lần nữa.
Nếu cô đồng ý thoả thuận, để tôi thu mua lại nơi này thì tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu.
Hơn nữa, không phải cô sắp theo chồng ra nước ngoài định cư sao?
Cô ấy nâng ly nước lên rồi nói.
- Là người làm ăn, anh muốn có một ly nước đầy hay là một ly cạn đáy chỉ còn lại vài giọt.
Đúng là tôi sẽ ra nước ngoài định cư, nhưng tôi cũng có thể sắp xếp tốt để quản lú shop trong nước vậy, tôi có đủ khả năng mở thêm shop mới và quản lí shop cũ, không cần anh phải bận tâm đâu.
À, mà Lục tổng, tôi cũng muốn nhắc nhở anh một câu, không phải ai cũng sợ anh đâu, quả thật là anh rất tài giỏi, rất có địa vị, ai ai cũng phải kính nể, nhưng...!anh cũng phải biết luật làm người chứ! Anh hiểu ý tôi chứ?!
Luật làm người!! Ý của cô ta là sao!? Anh tức giận đập bàn.
Rầm!!
- Cô ăn nói cho cẩn thận vào!!
Thư ký Tịnh đứng kế bên tay chân run rẩy, anh biết thế nào Lục tổng của anh cũng sẽ bùng nổ, anh nhỏ giọng nhắc Lục Ngạn Thành.
- Lục tổng, bình tĩnh!!
Rồi quay sang nói với bà chủ.
- Nếu đã vậy thì chúng tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền bà chủ Khương đây, nhưng chúng tôi có thể biết lí do cô từ chối là gì không??
Bà chủ mỉm cười.
- Đơn giản vì đây là shop thời trang đầu tay của tôi, cũng là thứ mà tôi tâm quyết nhất, tôi chỉ không muốn nó rơi vào tay người không xứng đáng.
Ý tôi là...!Lục tổng đây...!quá cứng nhắc.
Nhưng nếu anh thật sự muốn phát triển ở mảng thời trang thì...!được, tôi có thể giới thiệu cho anh một số nơi ưng ý.
Lục Ngạn Thành hừ lạnh.
- Anh không cần bực bội với tôi làm gì, tôi chắc chắn sẽ giới thiệu những nơi thật sự tốt, không chơi khăm anh đâu, chỉ là...!anh đừng có giữ cái thái độ này nữa.
Phụ nữ chúng tôi không hề dễ bắt nạt như anh nghĩ đâu, hơn nữa chúng tôi làm trong mảng nghề này, đã tiếp xúc với nhiều khách hàng nên cũng chả ngán ai.
Trong lòng anh vẫn có cái gì đó gọi là không phục.
Sao anh lại phải quê độ trước một người phụ nữ như vậy?!
- Phụ nữ có thể cứng rắn không sợ trời không sợ đất như vậy sao?
Bà chủ Khương thở dài.
- Do thời