Khi Tịnh Huy vừa bước vào phòng Lục Ngạn Thành đã cọc cằn.
- Cậu làm gì mà lâu vậy? Tôi tưởng cậu chết ở đâu luôn rồi chứ!
- Xin lỗi chủ tịch, lúc nãy tôi có gặp chút chuyện nên.....!Đây là hồ sơ cần anh ký gấp, anh mau ký vào đi.
Ngạn Thành thở dài, xem sơ qua rồi nhanh tay ký lia lịa.
- Nhưng chủ tịch, anh không cảm thấy cả thế giới đang chống đối lại anh sao? Anh...!có vẻ đang bị bao vây xung quanh mũi kiếm đấy.
Dạo này bọn giám đốc kia đang liên kết lại để......
Lục Ngạn Thành thờ ơ.
- Chuyện này không phải chỉ như cơm bữa thôi sao? Bọn họ vốn không phục tôi, muốn chống đối tôi, trận chiến ác liệt này sớm muộn gì cũng xảy ra, cần gì lo lắng như vậy.
Người nên lo lắng là bọn họ kia chứ!
Nhưng Tịnh Huy vẫn không an tâm.
- Cơ vậy nhưng cũng phải cẩn thận.
Tuy chúng ta không có điểm yếu, nhưng liệu họ sẽ không ra tay hãm hại, tạo ra cho chúng ta một cái điểm yếu thật to sao?
- Thế nên cậu tự lo mà làm đi, nhân viên mới vào phải kiểm tra cho đàng hoàng, hàng hoá cũng phải kiểm tra.
Đừng để bọn người kia có cơ hội bày trò.
Tịnh Huy lại thở dài.
- Chuyện đó là đương nhiên rồi.
À, mà anh có cần thêm vệ sĩ không? Có khi bọn họ sẽ trực tiếp nhắm vào anh.
- Không cần thêm đâu, đi đâu cũng kéo theo một đoàn người ái đen, để làm gì chứ? Nói với bọn họ rằng tôi đang sợ hãi sao? Được rồi, tôi ký xong rồi, đem đi đi, thật phiền phức.
- Vậy, được!
Cạch!!
...----------------...
Chiều hôm đó, thời gian tan làm.
- Liễu Tiểu Xuân, cô rảnh không?
Tiểu Xuân đang định về nhà nhưng lại bị Tịnh Huy gọi nên khiến cô hơi giật mình cũng hơi bất ngờ.
- Hả? Dạ!
- Hôm nay không có tăng ca, cô rảnh chứ? Nếu rảnh chúng ta đi ăn đi! Tôi mời.
Lời này của Tịnh Huy khiến Tiểu Xuân đứng hình mất năm giây.
Đây là lần đầu tiên Tịnh Huy mở lời mời cô đi ăn đấy.
Đáng lẽ cô đã kiên quyết bỏ cuộc rồi nhưng tại sao lúc này....!anh ấy lại....!khiến cô dao động?
- À! Tuy đúng là em rảnh nhưng....!hôm nay em có hơi mệt, em muốn về nhà để nghỉ ngơi.
Hay là