Sau khi buổi từ thiện kết thúc, sau khi lên xe, ngoại của Lục Ngạn Thành bỗng nhiên lại hỏi đến cô nhiên viện mà Tịch Nghi sống.
- Con sống ở cô nhi viện nào? Lần sau ngoại sẽ kêu Lục Ngạn Thành giúp đỡ viện, ngoại phải cảm ơn viện trưởng của cô nhi viện đó vì đã nuôi dạy ra một cô gái hiểu chuyện, đáng yêu như con.
- Ừm! Cô nhi viện mà con sống chủ là một viện nhỉ không danh tiếng, nếu được Lục thị giúp thì đúng là tốt quá.
Con cảm ơn ngoại.
Trên xe.
- Phải rồi, Tịch Nghi!
- Dạ??
- Con làm việc ở một tiệm cà phê đúng không? Bây giờ ngoại vẫn chưa muốn về, hay là chúng ta đến đó đi! Ngoại cũng tò mò muốn biết rằng nơi con làm việc là một nơi như thế nào!!
Tịch Nghi không vội trả lời nhìn sang Lục Ngạn Thành và anh đã gật đầu.
Nhưng...!Tịch Nghi thì không muốn chuyện này đi xa như vậy, đây chỉ là một vở kịch...!nếu để cho nhiều người biết thì sẽ rất rắc rối.
- Ngoại à, ngoại thật sự muốn đến đó sao? Sao ngoại lại có hứng thú vậy?
- Con đừng lo lắng.
Ngoại không làm con khó xử đâu, ngoại chỉ đến đó uống cà phê như một vị khách bình thường thôi.
Ngoại sẽ không lại rêu rao rằng con là cháu dâu tương lai của ngoại đâu.
Ha ha!
Tịch Nghi không nói thêm gì, chỉ đồng ý bằng cách mỉm cười bất lực.
...----------------...
Tịch Nghi vừa bước chân vào cửa tiệm thì Đường Yến, bạn của cô đã nhìn thấy và vội vàng chạy đến ôm cô như mọi khi, vẫn trẻ con như một đứa con nít.
- Tịch Nghi!! Cậu đến rồi sao? Lâu nay cậu đi đâu vậy? Du lịch trở về rồi sao? Khi nào cậu sẽ bắt đầu đi làm trở lại, mình nhớ cậu chết mất.
Phải rồi...!sao tụi mình không ai gọi điện được cho cậu hết vậy? Cậu vào rừng sống đấy à??
Nháo nhào một lúc, đến khi Lục Ngạn Thành và ngoại của anh hước vào thì Đường Yến im bặt, đứng hình một lúc lâu rồi hét lên bất ngờ.
- Lục tổng?? Lục lão phu nhân???? Nhân vật lớn như vậy sao lại đến đây chứ?? Tịch Nghi, Tịch Nghi, đây không phải là nam thần trong lòng cậu sao? Người đã tiếp thêm động lực cho cậu ấy Tịch Nghi...
Lục lão phu nhân nghe bốn chữ "nam thần trong lòng" liền vui vẻ, mỉm cười.
- Tôi đến cùng với Tịch Nghi.
Đường Yến giật mình, tưởng mình đã nghe lầm.
- Hả??
Lục Ngạn Thành cứ vậy mà tiếp tay.
- Tôi là Lục Ngạn Thành, bạn trai của bạn cô.
- Gì cơ?????
Bắc Nghĩa Minh vừa bước ra, anh nghe thấy mọi chuyện thì liền tối sầm mặt lại.
"Bạn trai? Sao Tịch Nghi lại có bạn trai rồi! Từ khi nào chứ? Lại còn là Lục Ngạn Thành?? Cái người nổi danh đào hoa, có nhiều người phụ nữ xung quanh đó?? Không phải anh ta đang trêu đùa Tịch Nghi chứ?? Cô ấy vẫn còn rất ngây thơ trong chuyện tình cảm."
...----------------...
Sau một trận bất ngờ, Đường Yến không ngừng đeo theo Tịch Nghi hỏi chuyện.
Một phần bất ngờ cũng có một phần lo lắng.
- Cậu có bạn trai là người mình hâm mộ lâu nay, đúng là thích thật đấy! Nhưng cậu kì thật, sao lại giấu bọn này chứ?? Từ khi nào vậy? Lâu nay cậu không đi làm là vì có bạn trai sao? Cậu sống chung cùng Lục tổng và...!biến thành nữ chủ nhân, quen bọn này rồi sao?? Lần trước cậu nói đi du lịch cho khuây khỏa là..
nói dối đúng không?
- Khoan đã, và già này có thể xen ngang được không? Không đi làm là sao? Ngạn Thành, con không cho Tịch Nghi đi làm sao??
Tịch Nghi vội vàng giải thích.
- Không phải, không phải đâu.
Vì trước giờ con luôn bận rộn với công việc, cảm thấy áp lực nên...!mới xin chị chủ nghỉ vài tháng để xả stress thôi.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên con có bạn trai, lại còn là một Lục tổng cao cao tại thượng nên con mới thử cảm giác ỷ lại vào anh ấy một chút.
- Nếu là vậy thì tốt, ngoại còn tưởng Lục Ngạn Thành nó quản con chứ!!
Đường Yến lại lên tiếng.
- Còn bọn mình thì sao đây!!?
- Ừm.
Mình...!cũng vì bạn trai mình là Lục tổng nên mình mới không biết nên nói với cậu thế nào nên mới trốn