Diệp Tâm Ngữ cả đêm mất ngủ chỉ vì suy nghĩ cách để có thể hợp tác lại với AB, vì bây giờ công ty quá thất thủ, cô cần phải có một chỗ dựa, bây giờ không hợp tác được với AB lại còn không tìm được tung tích của bác Dương.
Lục phu nhân nhìn thân thể xanh xao gầy gò của Diệp Tâm Ngữ bà không khỏi đau lòng, dù gì cũng là con dâu của mình, Lục Dạ Hàn không để tâm đến cô nhưng bà lại rất để tâm đến Diệp Tâm Ngữ.
“Con mấy ngày hôm nay không ngủ sao, nhìn mắt con thâm quầng cả rồi, Dạ Hàn có ức hiếp con không?”
Diệp Tâm Ngữ chỉ khẽ lắc đầu, bà và Lục Dạ Minh mới vắng nhà có mấy hôm mà Diệp Tâm Ngữ đã thành ra như thế này rồi, bà liền nắm tay cô đi xuống nhà hỏi tội Lục Dạ Hàn, anh vẫn đang ngồi xem TV không để ý gì.
“Dạ Hàn, mẹ với ba mới đi vắng mấy ngày mà con đã để con dâu ra nông nỗi này à, nhìn xem mặt mày thì xanh xao, có phải con ức hiếp con bé không?”
Lục Dạ Hàn từ ngày hôm đó đến nay một sợi tóc còn không dám đụng vào cô, nói chuyện còn không nói đâu ra chuyện mà anh ức hiếp cô chứ, Lục Dạ Hàn lườm xéo cô, rõ ràng là muốn khiến cho anh bị mẹ mắng đây mà.
“Mẹ, con không dám đụng tới cô ta một sợi tóc luôn đấy, cả ngủ còn không ngủ chung đâu ra chuyện ức hiếp cô ta, một ngày gặp không quá ba lần.”
Lục phu nhân liền phát hiện vết thương trên tay của cô là vết thương đã cũ do hôm trước bị cái biển quảng cáo quẹt trúng, cô đã giấu từ bữa đó tới nay không ngờ lại để bị lộ ra, Lục phu nhân lúc này mới dùng ánh mắt chứa đựng hai ngọn lửa như muốn thiêu đốt anh.
“Vậy con xem trên tay con bé là gì đây?”
Diệp Tâm Ngữ liền hoảng loạn, cô giật tay lại liên tục xua tay lắc đầu.
“A Ngữ bị ngã, không phải bị ức hiếp.”
“Con yên tâm mẹ đòi lại công bằng cho con.”
Lục phu nhân liền mắng cho Lục Dạ Hàn một trận, anh không thể giải thích gì chỉ có thể im lặng và chịu trận, mặc cho Diệp Tâm Ngữ can ngăn nhưng bà vẫn nhất quyết giáo huấn cho Lục Dạ Hàn một trận.
“Mẹ nói rồi đó, sau này mà còn ăn hiếp Tâm Ngữ thì liệu hồn.”
“Dạ...!dạ...!con biết rồi.”
Lục Dạ Hàn gật đầu cho có, sau đó hướng ánh mắt về phía cô, lúc nào cũng tỏ ra vẻ ngây thơ vô số tội như vậy, anh càng nhìn cô lại càng tức.
“Cô vui chưa, diễn hay lắm cứ tiếp tục diễn đi!”
Lục Dạ Hàn ôm cục tức vào trong bụng rồi đi về phòng, đống mạnh của lại, dù sao chuyện hôm trước cũng được Lục phu nhân trả thù hộ cho cô, mặc dù chuyện đó cô thấy cũng chẳng có to tác gì nên không có nói ra, không ngờ Lục phu nhân lại đứng