Diệp Tâm Ngữ quay trở về nhà, lúc này cũng may Lục phu nhân và Lục lão gia vừa về tới.
Cô canh giờ cũng chuẩn phết, sau đó liền thay bỏ bộ quần áo và lớp make up ra, dặm thêm chút sự xấu xí lên như thường ngày, Lục phu nhân đi tới mở cửa phòng của cô.
“Tâm Ngữ.”
Diệp Tâm Ngữ liền quay lưng lại nhìn bà, không ngờ bà lại mua cho cô rất nhiều quà, Diệp Tâm Ngữ liền chạy tới nhận lấy những món đồ chơi mà bà đã mua cho cô, dù không muốn nhận nhưng dù sao mẹ chồng cũng đã có lòng như vậy nên cô phải nhận thôi.
“Mẹ thấy có mấy món đồ chơi dễ thương nên mua cho con.”
“A Ngữ thích lắm.”
Bà thấy cô vui vẻ nhận lấy khiến bà cũng vui lây khẽ đưa tay xoa đầu cô, bà nhìn lại căn phòng, không ngờ Lục Dạ Hàn vẫn chưa chịu dọn qua ở cùng cô, đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận mà lại để cô ở một mình bơ vơ như vậy.
“Dạ Hàn vẫn không chịu dọn qua ngủ với con sao, nó lại nhẫn tâm để con ở nhà một mình vậy sao?”
Diệp Tâm Ngữ không mấy để ý đến lời nói của bà, cô vui vẻ mở những món đồ chơi, bà tạm bỏ qua quên đi chuyện của Lục Dạ Hàn, định là đợi anh về sẽ hỏi tội anh, mà dường như anh cảm nhận được có điều bất thường cho nên ngày hôm đó anh không quay về.
Anh lái xe đến hộp đêm để giải tỏa tâm trạng, Trịnh Thanh Phong ngồi đợi anh từ nãy đến giờ, rượu đã được chuẩn bị sẵn để nghênh đón anh, Lục Dạ Hàn vẫn như thường lệ không muốn bất kỳ cô gái nào đến gần và phục vụ anh.
“Sao rồi Lục thiếu gia, cuộc sống của người có vợ như thế nào?”
Trịnh Thanh Phong nhẹ rót rượu ra cho anh, một tay thì ôm người đẹp, làm cho Lục Dạ Hàn thấy chướng mắt vô cùng, lại cộng thêm hỏi về chuyện vợ con ở nhà, chẳng có gì đáng để tự hào và khoe cả.
“Đừng nhắc nữa, nghĩ tới mà phát bực, còn cậu nữa nói chuyện với tôi làm ơn đừng ôm mỹ nữ như vậy chứ.”
Lục Dạ Hàn đưa tay nâng ly rượu lên uống một hơi, Trịnh Thanh Phong cười anh vì không biết hưởng thụ là gì, suốt ngày chỉ biết lo công việc bây giờ có vợ cũng không để tâm đến vợ, thật không thể hiểu nổi.
“Đàn ông độc thân chúng ta luôn có một thú vui tao nhã là ôm ấp mỹ nữ, cậu có vợ rồi không hiểu được đâu.”
Trịnh Thanh Phong khẽ hôn lên má cô gái đó một cái, Lục Dạ Hàn liền lườm cậu ta một cái.
“Biến cho khuất mắt di, cò làm chướng mắt tôi nữa tôi đấm cậu đấy.”
Lục Dạ Hàn bẻ tay rộp rộp, lúc nỳ Trịnh Thanh Phong bắt đầu đổ mồ hồi hột để cô gái đó đi chỗ khác, Trịnh Thanh Phong cau mày khó chịu với Lục Dạ Hàn.
“Rồi không cho tôi ôm người đẹp vậy không lẽ ôm cậu.”
Lúc này trong đầu của Trịnh Thanh Phong bắt đầu hiện lên cái suy nghĩ về câu nói đó, chợt da gà da vịt của cậu nổi cả lên liền xua tan đi cái ý nghĩ đó.
“Đùa đấy, mà vợ chồng cậu thế nào rồi?”
Lục Dạ Hàn thở dài một hơi, đúng là từ khi Diệp Tâm Ngữ gả vào Lục gia cô được ba lẫn mẹ anh cưng như trứng mỏng, còn anh bỗng dưng lại bị cho ra rìa, không hiểu sao anh lại trở thành con ghe trong mắt họ, làm gì cũng bị bắt bẻ, còn Diệp Tâm Ngữ lúc nào cũng ngờ nghệch ra như vậy tỏ ra vô tội làm anh bị họ mắng dã man, mà chỉ có thể im lặng.1
“Nhiều chuyện xảy ra lắm, thật muốn mau chóng tống cô ta đi càng sớm càng tốt.”1
Lục Dạ Hàn đập mạnh xuống bàn, đúng là càng nghĩ càng tức mà, anh rót rượu ra uống liên tục.
“Bộ cô ấy quản cậu lắm sao, hay là có tranh cãi gì giữa hai người?”
Trịnh Thanh Phong ngờ nghệch ra, không biết cô vợ của anh là người như thế nào mà lại