Lục Dạ Hàn vì nể chút danh tiếng của Jack nên anh đã nán lại để nói chuyện với Jack một chút, nhưng lúc này Diệp Tâm Ngữ đã nhìn thấy anh và Jack, theo thói lịch sự cô đã đi tới để chào hỏi.
“Chào Jack chủ tịch.”1
Diệp Tâm Ngữ vừa đi tới, Jack cũng hơi bất ngờ vì không nhận ra cô, nhưng ai kia tinh mắt đã để ý cô từ nãy đến giờ, Lục Dạ Hàn nhìn phong thái của cô hôm nay tỏa ra một cái gì đó rất thu hút anh.
“Trương chủ tịch cô đến sớm hơn tôi nghĩ đấy.”
Jack mỉm cười nhìn cô rất hài lòng, bây giờ nghĩ lại thấy mình hợp tác với cô quả là một điều đúng đắn, Lục Dạ Hàn như đứng hình vài giây anh cứ nhìn cô chăm chú, hình như có chút quen thuộc tỏa ra từ cô nhưng không thể nào nhận ra được.
“Lục chủ tịch, sao vậy?”
Thấy anh không nói gì cô liền lên tiếng, Lục Dạ Hàn lúc này mới giật mình, anh nhếch môi cười.
“Không sao, Trương chủ tịch quả là tài sắc vẹn toàn thật nể phục.”
Diệp Tâm Ngữ khẽ cúi đầu.
“Anh quá khen rồi, hai người nói chuyện đi tôi qua bên đây một chút.”
Diệp Tâm Ngữ nhẹ cúi chào một lần nữa rồi đi về phía nhà vệ sinh, cô đóng chặt cửa nhà vệ sinh lại, đã gần đến giờ bắt đầu buổi lễ rồi nhưng vẫn chưa thấy bọn người Bạch Sinh Liên đến.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bọn họ rồi, nhưng cô cứ thấp thỏm mãi, cô liền mở điện thoại ra xem giờ, nếu bọn họ không đến thì quá lợi cho cô rồi, nhưng bọn họ không thể không đến đây, vì đây là cơ hội để các doanh nhân gặp gỡ và giao lưu với nhau.
“Dù sao cũng nên chuẩn bị tâm lí một chút.”
Diệp Tâm Ngữ đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này cô vô tình đụng phải một người đàn ông mập ú, ông ta đã đi theo Diệp Tâm Ngữ từ nãy đến giờ, nhìn thấy cô ở trực diện như thế này thật khiến lòng ông ta nóng như lửa đốt.
“Tiểu thư cô không sao chứ?”
Ông ta đưa tay đỡ lấy cô, một tay lợi dụng ôm lấy eo của cô, Diệp Tâm Ngữ liền giật bắn cả người sau đó nhẹ đẩy ông ta ra.
“Chào cô tôi là Vãn Thành, của Điền Thị rất vui được làm quen với cô.”
Diệp Tâm Ngữ thấy có điều không lành, nhìn ánh mắt thèm khát của ông ta đủ chứng minh ông ta không phải loại người đàn hoàng, sâu bên trong ánh mắt đó là một tia dục vọng dơ bẩn.
“Tôi là Trương Tiểu Mỹ của Trương Thị rất vui được làm quen với ông, có gì chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”
Diệp Tâm Ngữ liền kéo váy định đi thì liền bị ông ta bắt lấy tay dồn vào tường, ở đây cũng không có bóng người qua lại, nên ông ta lộng hành muốn giở trò với Diệp Tâm Ngữ.
“Điền tổng mong ông hãy tự trọng.”
Diệp Tâm Ngữ giằng co với ông ta, nhưng điều này