Diệp Tâm Ngữ xem sơ qua Menu rồi chọn đại vài món, Lục Dạ Hàn vậy mà lại rất để ý đến mấy món cô chọn, xem ra cô cũng có cùng khẩu vị với anh, nhìn qua thấy cô đều rất hợp tính của anh đến ăn uống cũng vậy.
“Cô cứ kêu thoải mái, hôm nay tôi mời mà, với lại muốn xin lỗi chuyện hôm trước ở võ đường đã làm cô bị thương.”
Đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện đó làm gì chứ, đêm đó về cô đau nhức mình vô cùng, lại còn chuyện chạm vào ngực của cô rồi còn tưởng cô giở trò, lại ra tay nặng với cô như vậy, đúng là nhớ lại không thể không giận được.
“Không sao, anh có lòng xin lỗi vậy thì tôi xin nhận.”
Diệp Tâm Ngữ ngoài mặt thì nói vậy chứ trong lòng muốn cho anh hưởng cú đá của cô ngay lúc này mới hả dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thường còn cười rất tươi nữa.
“Cô ốm quá, ăn nhiều một chút”
Lục Dạ Hàn lại chăm sóc người khác chú đáo như vậy sao, Diệp Tâm Ngữ ước gì anh cũng chăm sóc cho Diệp Tâm Ngữ ngốc ở nhà như vậy, không lẽ đối với ai anh cũng đều chăm sóc và nhẹ nhàng như vậy sao? Tại sao anh lại ghét cô ngốc ở nhà như vậy.
“Anh đã có vợ rồi đúng không?”
Câu nói của Diệp Tâm Ngữ làm cho Lục Dạ Hàn khựng người, tại sao đương không lại nhắc đến người con gái ngốc nghếch đó chứ, mà nhắc mới nhớ nếu nhỡ cô có chuyện gì Lục phu nhân lại hỏi tội anh thì sao?
“Đúng vậy, cô kì thị người có gia đình sao?”
Lục Dạ Hàn rót rượu ra ly cho Diệp Tâm Ngữ, hành động rất ôn nhu.
“Không có, tôi chỉ sợ cô ấy biết sẽ ghen.”
“Cô ta sẽ không ghen đâu, cô ta mà biết ghen có lẽ tôi cũng đỡ khổ.”
Lục Dạ Hàn nói nhỏ dần, Diệp Tâm Ngữ không nghe rõ câu nói của anh liền nhướng mày.
“Không có gì, mà cô vẫn còn độc thân sao, chắc là kén chọn lắm nhỉ?”
Diệp Tâm Ngữ thầm nghĩ, độc thân gì chứ, không lẽ cô nói chồng cô là anh chứ, Lục Dạ Hàn dường như rất mong đợi câu trả lời của cô.
“Chắc vậy do tôi kén quá ấy mà.”
“Vậy mẫu người đàn ông của cô như thế nào nhỉ?”
Diệp Tâm Ngữ thấy Lục Dạ Hàn có vẻ tò mò về đời tư của cô quá nhỉ, cô chỉ bật cười rồi nhẹ nói.
“Mẫu người đàn ông của tôi phải giống Lục thiếu gia đây.”
Cô đưa ngón tay nâng cằm của anh, Lục Dạ Hàn liền bị câu nói của cô làm đốn tim, anh vốn dĩ không phải đối thủ trong tình trường của cô, về kinh doanh thì có thể nhưng nói về chuyện yêu đương thì anh chưa có kinh nghiệm, cũng như là làm quen một cô gái nào đó.
“Cô làm tôi bất ngờ đấy.”
Lục Dạ Hàn bật cười thành tiếng, anh lại gắp đồ ăn cho cô, sau khi ăn xong Lục Dạ Hàn lại có nhã hứng mới, anh muốn kéo dài thời gian ở bên cô nhiều hơn, vì anh muốn tìm hiểu về con người