Diệp Tâm Ngữ cũng hoàn thành vai diễn của mình, Lục phu nhân cũng khỏe khoắn trở lại, quả thật từ khi Diệp Tâm Ngữ về Lục gia cô đã trở thành bảo vật nhỏ của Lục phu nhân rồi.
“Bọn người đó ức hiếp con sao?”
Diệp Tâm Ngữ chỉ khẽ lắc đầu, dù gì chuyện gia đình của cô, cô không muốn người khác phải xen vào, dù Lục phu nhân có quyền có thế nhưng cô sợ lắm, sợ mất đi một người mà yêu thương, sợ Lục phu nhân bị liên lụy va vào cuộc đấu đá tranh giành của Diệp thị.
“Vậy tại sao con lại ngất bên đường, bọn họ thật sự không hất hủi con?”
Diệp Tâm Ngữ chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng bà vẫn không yên tâm lắm, Diệp Tâm Ngữ liền ngồi bật dậy.
“Tâm Ngữ nhớ mẹ nên đã trốn đi,Tâm Ngữ sợ lắm.”
Diệp Tâm Ngữ ôm lấy bà, Lục Dạ Hàn lúc này đứng đó nhìn mẹ mẹ con con ôm nhau tình cảm thắm thiết, anh chẳng khác gì một kẻ vô hình trong mắt họ, tại sao phải bắt anh đứng đây nhìn mẹ con họ yêu thương nhau chứ?1
“Mẹ, không có gì thì con về phòng đây, mẹ và con dâu của mẹ nay ngủ chung đi.”
Lục Dạ Hàn bực dọc quay về phòng, lúc này Lục phu nhân phì cười sau đó cũng để Diệp Tâm Ngữ quay về phòng cùng với Lục Dạ Hàn.
“Dạ Hàn! Còn không mau lên giường ngủ, nằm ở đó không đau lưng à?”
Lục phu nhân dìu Diệp tâm Ngữ lên giường, bà mới để ý con trai mình nằm trên sofa mặt thì có quyển sách che, bà liền lấy quyển sách xuống kéo anh lên giường nằm cùng với Diệp Tâm Ngữ.
“Nằm ở đó thì biết chừng nào mẹ có cháu bế đây hả?”
“Con không thích, mẹ muốn cháu mẹ cũng ngốc như cô ta sao, có chết con cũng không động vào cô ta.”1
Lục phu nhân chỉ biết thở dài, sau đó cũng lặng lẽ đi ra ngoài, Diệp Tâm Ngữ nằm xuống giường cô không dám động đậy, Lục Dạ Hàn nhìn cô một cách chán ghét, cô cũng hiểu thân phận của mình liền đứng dậy đi tới sofa nằm.
“Nằm đó đi, mẹ tôi mà thấy sẽ lại giận đấy, nên nhớ tôi chiều ý mẹ thôi chứ không phải tôi muốn.”
Lục Dạ Hàn lấy gối chắn ngang ngay giữa, anh nằm xuống rồi xoay mặt vào bên trong, Diệp Tâm Ngữ nhìn bóng lưng của anh thật cô đơn, nếu cô không ngốc anh sẽ đối xử với cô như thế nào? Sẽ như cách anh đối xử với Trương Tiểu Mỹ đúng không.
Ngày hôm sau, lục Dạ Hàn đến công ty sớm, Diệp Tâm Ngữ thức dậy thấy anh đã không còn ở bên cạnh nữa, cô cũng quen với cảm giác này rồi, bỗng cô nhận được tin nhắn.
[Có rảnh không, đi bắn cung với tôi nhé!]
Diệp Tâm Ngữ khẽ bật cười, không lẽ anh co tình cảm với Trương Tiểu Mỹ rồi sao, ngày càng thân thiết với Trương Tiểu Mỹ, điều này