Cả hai đang đi dạo rất bình yên bỗng có một chiếc xe lớn chạy ngang chặn đường của người, Lục Dạ Hàn đưa tay kéo Diệp Tâm Ngữ ra sau lưng, một đám người mặc đồ đen từ trên xe đi xuống trên tay toàn là gậy và dao, bọn chúng có tới tầm mười mấy người, tên nào cũng đô con mặt mày thì dữ tợn.
“Cẩn thận, bọn chúng không phải người tốt.”
Lục Dạ Hàn nói khẽ vào tai Diệp Tâm Ngữ, anh nghi cô là ai chứ mấy loại người này cô gặp qua nhiều rồi đợi anh nhắc cô mới biết là họ nguy hiểm sao?
“Các người muốn gì?”
Lục Dạ Hàn dùng ánh mắt sắc lạnh của mình lườm từng tên, bọn chúng từng tên đi tới gần chỗ hai người quát lên.
“Muốn xử lý con nhỏ đó được không? không phải chuyện của mày thì tránh ra kẻo liên lụy.”
Lục Dạ Hàn nhếch môi cười khinh bỉ, có anh ở đây mà muốn đụng vào người của anh xem ra bọn này gan cũng lớn lắm, Lục Dạ Hàn làm nóng người bẻ tay, lúc này nhìn anh càng nguy hiểm hơn khiến bọn người kia sợ hãi nhưng bọn chúng đông như vậy không lẽ không làm lại anh?
“Nếu đã nhiều chuyện muốn xen vào thì tụi này tiễn mày cùng nó lên đường.”
Chưa kịp nói xong, Diệp Tâm Ngữ đã đá một viên đá văng thẳng vào đầu tên đó làm hắn ngã lăn ra đất, Lục Dạ Hàn suýt quên mất cô là võ sư của võ đường nổi tiếng của thành phố mà, bọn chúng liền nhìn nhau có hơi xanh mặt một chút nhưng số lượng chúng như vậy mà làm không lại hai người sao?
“Sợ gì chứ, chúng ta đông hơn tụi nó mà, lên cho tao!”
Bọn chúng mà không xử lý được Diệp Tâm Ngữ chuyến này sẽ bị Bạch Sinh Liên xử lý mất, cho nên vì giữ cái mạng phải cố gắng lấy mạng Diệp Tâm Ngữ cho bằng được.
“Mới ăn xong nên làm nóng người chút cũng tốt mà.”1
Diệp Tâm Ngữ quay qua nháy mắt với Lục Dạ Hàn, anh liền nắm lấy tay của cô cùng nhau hợp tác xử lý đám người đó, Lục Dạ Hàn bế cô lên cao làm thế cho cô đá vào mặt từng tên, cả hai kết hợp với nhau rất ăn ý cứ như đang cùng nhau khiêu vũ như hôm trước vậy.
“Ngồi dậy, nếu không giết được nó thì chúng ta sẽ chết thay nó đấy!”
Một tên quát lên, lúc này bọn chúng vào trong xe lấy thêm vũ khí xông ra, Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ khẽ lùi lại cả hai nhìn nhau một cái rồi gật đầu hiểu ý của nhau, Lục Dạ Hàn luôn bảo vệ cho cô tránh khỏi vũ khí của bọn chúng.
“Dạ Hàn cẩn thận.”
Diệp Tâm Ngữ xoay người lại thấy một tên từ phía sau rút súng ra bắn vào cánh tay của Lục Dạ Hàn, Diệp Tâm Ngữ liền giật lấy con dao trên tay của một tên phi thẳng về phía tên cầm súng, một phát ăn ngay vào tay của hắn, cây súng trên tay hắn rơi xuống, Diệp Tâm Ngữ chạy tới chụp