“Tấn Yên, tôi cần bản chuấn đoán bệnh của anh”
Người thanh
niên đang coi báo nghe vậy liền nhíu mày, ngước mắt nhìn vẻ trầm ngâm
của Lục Thiếu Phàm, ngừng lại vài giây, nửa nheo nheo mắt lường biếng
ngả lưng vào sau ghế
“Thị trưởng Lục à, tôi vẫn muốn là Đảng Viên tuân thủ đúng luật pháp a”
Thẩm Tấn Yên cười dài gấp tờ báo lại bỏ ngăn kéo, mười ngón tay duỗi ra để trên mặt
bàn, các ngón tay đụng vào nhau theo nhịp, trước yêu cầu của Lục Thiếu
Phàm không hề trả lời.
Lục Thiếu
Phàm biết rõ động tác này có ý nghĩa gì, thần sắc nghiêm nghị liền trở
nên lạnh lùng, mỉm cười, nhìn người thanh niên đang suy nghĩ đến yêu cầu của mình, khoan thai nói:
“Viết giấy chuẩn đoán bệnh phù hợp với tình hình thực tế của bệnh nhân, yêu
cầu này không quá khó đối với một bác sĩ chuyên khoa tâm thần đầy uy tín như cậu”
Cách nói
chuyện chắc chắn của Lục Thiếu Phàm chỉ khiến Thẩm Tấn Uyên mỉm cười,
không còn vẻ khiêm tốn mà tiếp nhận lời khen của Lục Thiếu Phàm, gương
mặt từ đầu tới cuối không hề có ý cười.
Lục Thiếu
Phàm không giận, khóe miệng cong lên, ánh mắt đảo quanh nhìn thiệp mừng
để bên bàn thì nhướng mày. Anh cũng tỏ ra như Thẩm Tấn Uyên, tựa lưng
vào ghế, ngón tay gõ lên bàn, đôi mắt cười cười đón nhận ánh mắt giảo
hoạt của Thẩm Tấn Uyên.
“Tấn Hàm oán trách nói, hôn lễ quà của anh trai vẫn chưa thỏa mãn, gần đây
đang rất phiền não, tính đem chuyện này nói cho chị dâu”
“Chuyện vừa nãy nói với Lục thị trưởng chẳng qua là đùa thôi, không phải chỉ là giấy chuẩn đoán thôi sao, nhanh thôi mà!! Đợi một lát”
Nghe nhắc
tới người vợ quỷ dạ xoa của mình, Thẩm Tấn Uyên đột nhiên thẳng cả xương sống, cả người ngồi thẳng lên, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ,
vẫn là nụ cười tủm tỉm, nhưng có chút lấy lòng nhiều hơn là mưu mô!!
TRong lòng thầm kêu khổ, ai kêu vợ anh ta lại quản nghiêm như vậy.
Thẩm Tấn Uyên lấy tờ giấy để ở bên cạnh, cầm lấy bút ghi!! Bắt đầu múa bút thành văn, nhịn không được lảm nhảm:
“EM trai thiếu nợ thì tìm anh trai giúp, bây giờ có chuyện nhỏ này…”
Kéo dài
những từ cuối, Thẩm Tấn Uyên thở dài, lấy thêm một tờ giấy, tờ giấy
trong tay vẫn không đưa cho Lục Thiếu Phàm, tiếng di động vang lên cắt
ngang cuộc giao dịch không công bằng này.
“xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại”
Lục Thiếu
Phàm nhìn di động trong tay liền đứng dậy đi ra ngoài, liếc mắt nhìn
Thẩm Tấn Uyên vẫn đang xé mấy tờ giấy ra viết, trong lòng thì thầm oán
Lục Thiếu Phàm là lão hồ ly không cầm được giấy chuẩn đoán chắc chắn sẽ
không ra về.
Khi cửa
phòng khép lại, Lục Thiếu Phàm cũng bắt được thoại, nghe bên kia báo
cáo, long may nhíu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn dãy hành lang vắng vẻ,
trước khi gác điện thoại chỉ dặn dò một câu.
“Tiếp tục theo sát, đừng để hắn ta chạy thoát”
Cất điện
thoại, Lục Thiếu Phàm quay về văn phòng, không ngồi xuống ghế ngay mà
thong thả đi tới bên Thẩm Tấn Uyên. Thẩm Tấn Uyên đề phòng tính chuyển
qua cái ghế trước thì Lục Thiếu Phàm cúi xuống vỗ vai anh ta, cười nhạt
như ban đầu:
“Kế
hoạch của tôi có chút thay đổi, vì vậy… giấy chuẩn đoán bệnh này anh giữ đi, đúng rồi, giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn gặp người phụ nữ lần
trước bị Kỳ Phong đưa vào.”
Kỳ Phong là
trợ thủ đắc lực nhất của Lục Thiếu Phàm, trong mắt người ngoài thì là hộ vệ của thị trưởng, thật ra thân thế thâm tang bất lộ, đi theo Lục Thiếu Phàm vài chục năm, hai người quan hệ rất gắn bó, con đường chính trị
của Lục Thiếu Phàm lên như diều gặp gió cũng nhờ anh ta.
Thẩm Tấn
Uyên cố nén xúc động, quăng giấy chuẩn đoán sang bênh, liền gọi cho nhân viên y tá bên ngoài, an bài xong xuôi mọi việc. Lúc Lục Thiếu Phàm đi
tới cửa, không quên quay lại khích bác anh ta vài câu:
“Nếu anh cảm thấy lãng phí thì mặt sau của tờ giấy vẫn còn chơi được, tôi nhớ lúc còn bé anh thích nhất là vẽ mấy bảng cửu cương
Thẩm Tấn
Uyên cầm tớ giấy đầy nét chữ rồng bay phượng múa lên, nghe tiếng đóng
cửa chua chat nhất thời lệ rơi xuống. Lúc trước, bản thân sao lại đồng ý chứa chấp người phụ nữ, bây giờ chẳng khác gì tự rước lấy phiền toái.
Ánh sáng
trong đầu lóe lên, Thẩm Tấn Uyên nhanh chóng lấy di động ra gọi cho vợ
mình. Khi nghe giọng nói đầy phấn khởi của vợ mình thì Thẩm Tấn Uyên như bị dội một gáo nước lạnh, cả người bật dậy khỏi ghế, chạy ra cửa, muốn
chửi nhưng Lục Thiếu Phàm đã không thấy đâu.
“Ông xã à, Lục thị trưởng vừa rồi gọi điện nói một người thân của anh ta mắc bệnh, đã đưa tới chỗ anh. Anh cần chú ý người đó, à dì Lục có hẹn em đi dạo phố em cúp trước đây.”
Thẩm Tấn
Uyên cảm thấy đầu đau như búa bổ, tay xoa huyệt thái dương ngã về sau
ghế, mắt nhìn ra khung cảnh rực rỡ bên ngoài cửa sổ, không hổ là Lục
Thiếu Phàm, ngay cả công tác tư tưởng cho vợ anh cũng đã làm đủ, ngăn
cản mọi cách khiến anh không rút chân ra được.
Anh tính đưa vợ mình đi ra nước ngoài tránh cơn sóng lớn này, chờ vụ án xét xử xong
rồi về. Không ngờ, cuộc gọi điện thoại vừa nãy trực tiếp làm cho kế
hoạch của anh phá sản, Thẩm Tấn Uyên thở dài đi tới giá sách, cầm mấy
uyển về tinh thần học bắt đầu đau khổ đọc nó.
Dù không vì
Lục Thiếu Phàm thì anh cũng phải tự giúp bản thân giải vây trước, tuyệt
đối không thể để vì chuyện này mà làm hỏng uy doanh bác sĩ chuyên khoa
tâm thần của anh trong giới y học.
Cho nên..
đôi mắt sắc nheo lại, nhìn chằm chằm tiêu đề trên cuốn sách, môi cong
lên, anh chỉ có thể đành xin lỗi người phụ nữ nhìn như bình thường kia.
Đắc tội Lục
Thiếu Phàm, anh cũng không nghĩ cô gái đó có thể sống tốt được nữa. Lần
này, anh sẽ làm bồ tát phổ độ cho cô gái, giúp cô thoát ly khổ ải, tiếp
tục sống ở thế giới cực lạc này.
Tiếng cửa
sắt lạnh lẽo mở ra, bong người cao ráo đứng nghiêm ở cửa, ánh đèn sau
lưng bao phủ lấy anh. Trong căn phòng âm u, Mẫn Tiệp ngồi trong góc
hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao ngạo như một vị thần, đôi mắt chỉ có oán hận và tuyệt vọng.
“Lục.. Thiếu.. Phàm”
Nghiến răng
nghiến ngợi nói tên người đàn ông vang lên trong căn phòng, tiếng bước
chân hòa với tiếng cửa sắt khép lại, một bong người bao trùm lấy cơ thể
của cô ta, che đi ánh nắng mặt trời duy nhất trên đầu cô ta.
Lục Thiếu
Phàm quét mắt nhìn những vết thương trên cánh tay Mẫn Tiệp, hờ hững nhìn căn phòng đơn điệu, ngoại trừ giường cùng một số vật dụng có nhân cũng
không còn gì cả. Bố cục phòng như vậy, cho dù trại an dưỡng xuất phát từ mục đích gì thì anh vẫn cảm thấy rất hài lòng, ít nhất nó có thể ngăn
Mẫn Tiệp tự tử.
So với chết, không bằng sống mà chịu tội, mỗi một ngày trôi qua trong tuyệt vọng,
tiêu hủy đi chút ánh sáng trong cuộc đời cô ta khiến cô ta rơi xuống vực sâu tối đen, mãi mãi không thể phục sinh.
Lục Thiếu
Phàm liếc nhìn người phụ nữ đang co rúc người lại, xoay người ngồi xuống ghế, nhìn chiếc ghế xem ra cũng sạch sẽ, anh lấy chiếc khăn tay từ
trong túi ra, cúi người bắt đầu lau đâu vào đấy.
“Nghe nói cô suốt ngày gây chuyện ở đây”
Rõ ràng
giọng nói rất ôn hòa tựa dòng suối nhưng rót vào tai Mẫn Tiệp lại thành
tiếng gọi của ác quỷ, hai tay run rẩy nắm thành quả đấm, răn nghiến
chặt, ép bản thân ngước đầu lên nhìn người đàn ông ung dung này.
Đều tại Lục
Thiếu Phàm, tất cả những bất hạnh xui xẻo mà cô gặp phải đều là do anh
ta ban cho, nếu không phải vì anh ta!! Bây giờ, cô đã là tiểu thư Mẫn
thị người người hâm mộ, thiếu phu nhân Kỷ thị, chứ không phải như kẻ
điên thế này!
Cô hiện tại
thân mang trọng tội, xét đến cùng là do Mẫn Nhu hại! Cô sống ở đây, mà
không giây phút nào thầm nguyền rủa đôi vợ chồng đã phá hủy cuộc sống
của cô.
“Tôi không có điên, Lục Thiếu Phàm, tôi sẽ tố cáo anh phi pháp bắt giam
người khác, tôi muốn vạch trần bộ mặt xấu xa bẩn thỉu của anh nói cho
mọi người, để họ nhìn ra bộ mặt ngụy quân tử của anh”
Mẫn Tiệp
càng lúc càng dữ tợn, thở hổn hển chỉ vào người đàn ông ngồi trên ghế,
trên mu bàn tay đầy vết máu trong khung cảnh âm u càng thêm rợn người.
NHưng cô ta cố nén đau, muốn trút bỏ mọi phẫn nộ trong lòng.
Lục Thiếu
Phàm ngồi trên ghế, nhàn nhã vắt chéo hai chân, im lặng lắng nghe Mẫn
Tiệp chửi mắng, gương mặt tuấn tú từ đầu tới cuối luôn cười mỉm, thậm
chí trong mắt cũng chứa ý cười sung sướng khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Mẫn Tiệp
nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Phàm, cả người chợt lui xa một nửa trước lệ
khí từ Lục Thiếu Phàm, tuy không cam tâm nhưng cũng không dám chửi
mắng
Lục Thiếu Phàm nữa. Nếu như không phải cô ta đang ngồi trên đất sợ rằng
sẽ bị hù dọa mà té xuống đất.
“Cô
cảm thấy mọi người sẽ tin lời một người điên nói là thị trưởng của họ
xấu xa, không có nhân tín, hay tin một thị trưởng công tư phân minh nói
một người điên có bệnh?”
Lục Thiếu
Phàm để khăn tay đã bị bụi phủ đầy để lên khung giường, quay sang cúi
thấp người, giọng nói thân thiện nhìn sắc mặt tái nhợt của Mẫn Tiệp, đôi mắt nheo lại khẽ chỉnh sửa tay áo sơ mi, tiếp tục nói:
“Cô
nói cô không phải người điên, ai tin, bản thân cô bị nhốt ở đây chung
với bệnh nhân tâm thần, quên nói cho cô biết, cô càng giải thích chứng
tỏ mình không điên, người khác càng cho rằng cô bị điên nặng, đây chính
là thực tế”
“Mình không điên… mình không điên… Lục Thiếu Phàm, anh hãm hại tôi, tôi căn bản không có điên”
Hai tay gầy
gò của Mẫn Tiệp cào cấu tóc mình loạn xạ, như người điên hét lên, muốn
che lấp đi lời nói tàn nhẫn của Lục Thiếu Phàm. Mẫn Tiệp mất đi lí trí
chứng tỏ Lục Thiếu Phàm đã thành công!! Nụ cười càng rõ hơn.
“Bác sĩ, bác sĩ có thể chứng minh tôi không bị điên. Tôi muốn đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói tôi không giống với người ở đây, hơn nữa còn nói hai ngày
nữa sẽ thả tôi ra ngoài”
Mẫn Tiệp phảng phất đắm chìm trong mơ mộng của mình, chật vật đứng dậy, chạy tới cửa, ra sức đập tay lên cửa sắt, hét to:
“Bác sĩ, bác sĩ, tôi muốn gặp bác sĩ, tôi muốn gặp bác sĩ”
“Bác sĩ tới đây thì sao, cô nghĩ bọn họ sẽ thả cô ra ngoài sao?”
Bàn tay sưng đỏ truyền đến cảm giác đau rát, cô ta không quan tâm dùng sức đập cửa,
một lòng chỉ mong muốn rời khỏi căn phòng này, né tránh ánh mắt quỷ dị
kia, thoát ly khỏi lòng bàn tay Lục Thiếu Phàm, nhưng âm thanh chói tai
từ cửa sắt cũng không thể ngăn được giọng nói u oán của Lục Thiếu Phàm”
“Nếu như cô vẫn nói chuyện, mọi người có thể cho rằng cô bị chứng hoang
tưởng hoặc trầm cảm. Nếu cô không nói lời nào, mọi người có thể cho rằng cô bị chứng uất ức, nếu giữ sự trung lập thì họ nói cô tính tình quái
gở, đương nhiên đó cũng xem như chứng bệnh tinh thần sợ hãi.
Tiếng đập
cửa từ từ chậm lại, ngoài cửa vẫn tĩnh mịch, những cảm xúc nổi loạn của
Mẫn Tiệp chỉ còn lại sự thất vọng hận thù, hai mắt trống rỗng, đôi mắt
ngơ ngác không hề nhìn người đàn ông tựa như đang nói chuyện phiếm cùng
mình.
“Dù là triệu chứng nào, kết luận chỉ có một, cô bị điên”
“A”
Giọng nói
Lục Thiếu Phàm không hề sắc lạnh, nhưng từng chữ lại như thứ thuốc độc
dành cho Mẫn Tiệp, xóa bỏ mọi hi vọng của cô ta.
Sự thờ ơ
lạnh nhạt trái ngược với Mẫn Tiệp đang phá điên la hét ầm ĩ, Lục Thiếu
Phàm nhếch môi, một tay rút ra khỏi túi quần, một tay vuốt nhẹ khung
giường, khóe miệng mỉm cười, bình tĩnh nhìn cô ta từ từ ổn định lại.
Mẫn Tiệp suy sụp ngã xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa
sổ, trong lòng khát vọng tự do liên tục kêu gào, cô ta chồm dậy, như
muốn thoát đi, cô ta không muốn sống phần đời còn lại ở đây.
“Muốn ra khỏi đây, không phải là không thể”
Lục Thiếu Phàm nói được nửa câu đầu hai mắt Mẫn Tiệp liền sáng rực, ánh mắt khẩn thiết nhìn người đàn ông nắm trong tay quyền sinh sát.
“Nghe người cô đưa cô vào đây nói, cô không thừa nhận vụ cướp đả thương người này do mình gây ra, mà do một người tên Will gây ra, có phải vậy
không?”
Ánh mắt sắc
bén của Lục Thiếu Phàm bắn về phía Mẫn Tiệp đang cau có, tuyệt đối không tha nếu cô ta nói dối, chiếc giày da màu đen khẽ nhúc nhích làm Mẫn
Tiệp hoàng sợ, cô ta lo lắng, một khi cô ta chần chờ Lục Thiếu Phàm sẽ
quay đầu bỏ đi không bao giờ trở lại, mặc kệ cô ta sống chết.
Nhìn Mẫn
Tiệp vội vàng gật đầu, đôi mắt sợ hãi đầy sự thành thật, không có trốn
tránh, Lục Thiếu Phàm thản nhiên mỉm cười mắt lóe lên tia lạnh.
“Cô nói với cảnh sát hắn ta là chủ mưu như vậy cô sẽ được tự do.”
Mẫn Tiệp
không thể tin nổi khi nghe Lục Thiếu Phàm nói vậy, cuộc giao dịch này có gì đó rất lạ nhưng cô ta lại không đoán được là sai ở chỗ nào, hơn nữa
lợi ích đạt được quá lớn, chỉ cần nghĩ tới lúc bản thân có thể rời khỏi
chốn điên dại này, Mẫn Tiệp như đang chết đi bỗng cuồn cuồn máu chảy
tỉnh dậy.
Xảo trá như
Lục Thiếu Phàm sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao, tuy rất vui nhưng Mẫn Tiệp vẫn cảm thấy nỗi bất an mơ hồ, chất vấn nhìn Lục Thiếu Phàm muốn lấy
được sự bảo đảm:
“Tôi làm sao biết được anh có gạt tôi không, hơn nữa một người điên nói liệu người khác có tin?”
Lục Thiếu
Phàm nếu muốn để cô ta khai ra Will thì phải chứng tỏ cho cảnh sát và
tòa án biết cô ta không điên, cô ta nói như vậy là muốn Lục Thiếu Phàm
giúp cô ta thoát khỏi cái danh hiệu kẻ điên này, hơn nữa liệu cô ta có
bị kết án không.
Mẫn Tiệp chưa suy nghĩ xong, Lục Thiếu Phàm đã cười lạnh:
“Cô cho rằng mình còn lựa chọn khác sao?”
Khi Lục
Thiếu Phàm đi gần tới cửa sắt, Mẫn Tiệp hốt hoảng né ra, cả người lảo
đạo tựa vào vách tường, lúc anh mở cửa ra còn nói một câu khiến cô ta
tạm thời an tâm:
“Cô chỉ cần chuẩn bị tốt những điều mình sẽ nói, để Will rơi vào lưới pháp luật, những chuyện khác không cần cô lo”
Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, Lục Thiếu Phàm không nhìn về thang máy ở cuối hành
lang, mà lấy di động ra, trong hành lang yên tĩnh vang lên giọng của Lục Thiếu Phàm, tựa như trên mặt hồ yên tĩnh bỗng có viên đá ném xuống
khiến mặt hồ nổi sóng.
“Cục cảnh sát phải không? Tôi ở trại an dưỡng Kỳ Lân Sơn nhìn thấy nghi phạm đang bị truy nã, đúng, là cô ta, không có gì, làm công dân thì nên hợp
tác giúp đỡ cảnh sát…”