“Này anh nói Mục Thiếu tướng không sao, tự nhiên chạy vào khu vực có đạn,
chẳng lẽ không biết đi vào đó lỡ có chuyện gì xảy ra sẽ mất mạng sao?”
“Nghe nói là do cô ta muốn lấy đồ gì đó nên chạy vào, hoàn cảnh lúc ấy mọi
người cũng không phải không thấy, nhiều đầu súng chỉa tới, nếu không
phải Lục thị trưởng nhanh tay đẩy cô ta, thì lúc này người nắm trong
phòng ICU là ai chứ!”
“Nghe nói lúc ở bộ đội, Lục thị trưởng và Mục Lâm Thu là một đôi… Chị dâu”
Hai người
đang bàn tán xôn xao bỗng giật mình đứng thẳng người, lúng túng nhìn về
phía khúc quanh, thấy Mẫn Nhu cầm bình nước trên tay, áy náy gãi đầu,
không biết nên giải thích ra sao.
Mẫn Nhu nhìn hai người mặc bộ quân phục khép nép đứng đó, trong đó có Lý Bân là
người đã cõng Lục Thiếu Phàm, khóe miệng giãn ra, cô cũng không muốn nói nhiều chỉ gật nhẹ đầu đi vào phòng bệnh của Lục Thiếu Phàm.
“Đều do anh ăn nói bậy bạ, bây giờ thì hay rồi”
“Tôi đâu có biết chị dâu đứng đó, nếu biết cho dù có trăm lá gan cũng không dám lấy thị trưởng ra đùa a!”
Bên trong
phòng bệnh im lặng, Mẫn Nhu chỉ cảm thấy khó thở, trên giường bệnh trắng toát, Lục Thiếu Phàm vẫn nhắm chặt mắt không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
“Con về nhà rửa mặt nghỉ ngơi đi, mẹ ở đây là được rồi”- Bà Lục đau lòng nhìn gương mặt mệt mỏi của Mẫn Nhu, xót xa nói.
Mẫn Nhu nhìn thấy hàng mi của Lục Thiếu Phàm khẽ run, trong lòng vừa mừng vừa đau
khổ, ngồi xuống bên giường, cô dịu dàng nói với bà Lục:
“Mẹ, mẹ về trước đi, buổi trưa mẹ đến thay con là được”
Mẫn Nhu giữ
lấy tay Lục Thiếu Phàm, không chịu buông ta, hai mắt sưng đỏ lơ đãng
nhìn xuống sàn nha, Bà Lục thở dài đứng dậy: “Đứa nhỏ này”
Cuối cùng
cũng không miễn cưỡng Mẫn Nhu, bà Lục chỉ nhìn hai người đầy ẩn ý, đối
với Mẫn Nhu có vẻ hài lòng, đối với Lục Thiếu Phàm thì lại làm bà lo
lắng, sau đó bà nhẹ nhàng khép cửa rời khỏi.
Mẫn Nhu thẫn thờ nhìn gương mặt gầy hẳn đi của Lục Thiếu Phàm, bàn tay càng thêm
siết chặt giống như đang sợ gì đó, chỉ biết nắm chặt lấy anh, chỉ có như thế mới khiến cô có cảm giác cô vẫn bên anh.
Nắng ấm
chiếu vào chiếc giường đơn màu trắng, phản chiếu những luồng sáng vàng
chói lọi, gương mặt của Lục Thiếu Phàm dưới ánh nắng trở nên thật trong
suốt và bình yên. Mẫn Nhu để ý dưới ngực anh có vết máu, trong đầu lại
nhớ tới hình ảnh anh máu chảy đầm đìa năm trên đất, hít sâu một hơi,
đứng dậy đi vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt.
Cô dùng
chiếc khăn ấm áp cẩn thận lau nhẹ gương mặt Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu vẫn
dõi theo dáng vẻ say ngủ của anh. Lúc nãy, cô không phải không quan tâm
đến lời hai người kia nói, nhưng mà cô nên giận dữ sao?
Hai mắt Mẫn
Nhu sáng rực ngưng đọng nhìn Lục Thiếu Phàm, tuy vậy cô không hề phát
hiện đôi mắt đang khép chặt cố gắng mở ra, lông mi như cánh ve khẽ run,
bàn tay giữ ở trong tay cô cũng bắt đầu có ý thức, chạm nhẹ vào bàn tay
lạnh như băng của cô.
Dưới ánh mặt trời, dáng người mỏng manh của cô trở nên thật cô độc, đôi mắt lúc nào
cũng sáng ngời nay lại trống rỗng cô đơn, rõ ràng là đang nhìn anh,
nhưng đôi mắt lại nhìn xuyên qua anh, rơi vào một thế giới không têm,
khiến cho anh phải lo lắng suy nghĩ.
Cảm giác
trên gò má khiến Mẫn Nhu bừng tỉnh, trên giường bệnh, Lục Thiếu Phàm khẽ nâng nhẹ môi, đôi mắt đen sâu thẳm như biển cả nhìn cô, dịu dàng đầy
yêu thương, cánh tay hơi khó khăn nhấc lên, bàn tay khô ráo vuốt ve
gương mặt cô.
Mẫn Nhu nhìn anh cười yếu ớt, giữa hai hàng lông mày là sự bất lực. Cô xót xa cố nén không để nước mắt rơi xuống, buông tay Lục Thiếu Phàm ra, vội vàng bật
dậy:
“Em đi gọi bác sĩ”
Bàn tay nhỏ
đột nhiên bị giữ lại, Mẫn Nhu khẽ khựng lại, Lục Thiếu Phàm nắm chặt tay cô không hề có ý định buông ra, trong không khí là giọng nói yếu ớt của anh:
“Đừng đi”
Giọng nói
khàn khàn bất an, giống như lo lắng cô xoay người đi rồi sẽ không quay
đầu lại, Mẫn Nhu cụp mắt xuống nhưng không thể che hết đôi mắt đen, cô
cũng không quay lại chỉ nhạt nhẽo nói:
“Anh nghỉ ngơi đi, em đi gọi bác sĩ”
Cô dùng sức
muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh, chợt nghe tiếng rên đau, trái tim
thắt lại vội vàng xoay người, không hề nhìn thấy anh nhíu mày đau đớn,
đập vào mắt là nụ cười ấm áp, đôi mắt đen cong lên mang theo tia đắc ý.
Mẫn Nhu vừa
lo lắng vừa giận, khi anh thấy trong hốc mắt cô một hàng nước mắt đang
dâng lên, thì cô đã dùng một tay khác đẩy mạnh bàn tay to của anh, nhưng khi cô thấy vết thương nơi ngực rỉ máu thì liền sợ hãi quên cả phản
kháng.
“Có đau không.. em.. em sẽ đi gọi bác sĩ ngay”
Mẫn Nhu nhìn thấy vết máu ở bên trái ngực ngày càng lan ra, nỗi thấp thỏm lo âu xóa
đi mọi tức giận bất mãn trong lòng, nước mắt đong đầy, phủ trên mặt, rơi xuống băng gạc vết thương của anh, máu và nước hòa vào nhau.
“Đừng sợ, không sao cả, chỉ là lâu lâu lại ra máu”
Nhìn thấy cô như con thỏ trắng, lỗ mũi khóc đến đỏ ửng, hai mắt sưng mọng lo lắng
nhìn anh, đôi môi Lục Thiếu Phàm tái nhợt nở nụ cười vui vẻ.
Sự sợ hãi
của cô, sự quan tâm của cô, giọt nước mắt đầy tình cảm của cô chảy vào
lòng anh khiến cho anh vui lên, lông mày nhăn lại, đôi mắt xinh đẹp đầy
tia máu, dưới vành mắt xuất hiện ngấn xanh, sau đó anh nhìn ra ánh mặt
trời ngoài cửa sổ, lẩm nhẩm nói:
“Anh đã ngủ bao lâu rồi?”
Mẫn Nhu lau
nước mắt trên gò má, không muốn để anh vì cô mà lo lắng, mỉm cười tự
nhiên, gượng ép mà xót xa, so với khóc cũng chẳng đẹp hơn bao nhiêu.
“Cũng chỉ mới mười hai giờ trôi qua”
Vậy thì mười hai giờ qua cô luôn bên cạnh anh, không ăn không uống không ngủ sao?
Đôi mắt đen
của Lục Thiếu Phàm cứ nhìn Mẫn Nhu chăm chú, ánh mắt quan sát ngũ quan
của cô, anh cũng nhìn thấy đằng sau vẻ kiên cường là sự mệt mỏi và suy
sụp về tinh thần, cũng nhìn thấy những suy nghĩ phức tạp trong cô; chỉ
như vậy anh đã đau lòng không muốn thả cô ra.
“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi”
Phía cửa
vang lên giọng nữ quen thuộc mang theo vẻ vui mừng kích động, Lục Thiếu
Phàm và Mẫn Nhu quay đầu lại, thấy dì Mai cầm hộp giữ ấm đi tới, mừng rỡ nhìn Lục Thiếu Phàm nằm trên giường.
Mẫn Nhu có thể cảm giác được Lục Thiếu Phàm chắc chắn không thả tay cô ra, liền nói với dì Mai: “Dì Mai, dì gọi bác sĩ giúp con, bảo họ đến kiểm tra Lục Thiếu Phàm xem sao!”
Dì Mai tự nhiên cũng nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt nhau của vợ chồng son, mập mờ cười một tiếng đi ra khỏi phòng tìm bác sĩ.
“Bà xã, chẳng lẽ em không muốn biết lý do anh bị thương sao?”
Thân mật gọi cô một tiếng rồi mở miệng hỏi tới một vấn đề tàn nhẫn, Mẫn Nhu mỉm cười, hờ hững nói: “Gia gia đã nói với em, anh vì việc công nên mới bị thương”
Che dấu đi
cơn ghen tuông trong lòng, Mẫn Nhu không muốn chính miệng Lục Thiếu Phàm thừa nhận điều đó. Nó chỉ khiến cô lúng túng hơn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, nụ cười của Lục Thiếu Phàm khẽ trầm xuống, khóe môi
hạ thấp, đôi mắt thâm thúy suy ngẫm nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, cho thấy anh rất bất mãn.
Không khí
giữa hai người như bị đông cứng, không ai chịu mở miệng hỏi, cũng không
ai chịu chủ động giải thích, dù muốn giải thích nhưng một câu nói của
Mẫn Nhu “vì việc công mà bị thương” đã chặn đứng tất cả.
Cửa phòng
lại mở ra, bác sĩ và y tá đi vào, Dì Mai đi theo sau, Mẫn Nhu nhận thấy ánh là lạ của mọi người khi nhìn cô và Lục Thiếu Phàm, sự mập mờ không
rõ ràng. Cô vội vàng đứng dậy, muốn buông tay Lục Thiếu Phàm ra lại bị
anh cự tuyệt.
“Đứng ở đó, đừng động”
Trong mắt
Lục Thiếu Phàm mang theo ý cười mơ hồ, gương mặt tuấn nhã đầy vẻ kiên
định không để cô bỏ đi, cánh tay phải không bị thương nâng lên bắt lấy
bàn tay trắng nõn của cô.
Mẫn Nhu đối với hành động làm nũng của Lục Thiếu Phàm cũng không biết nên thế nào, nhìn anh mỉm cười, kiên nhẫn nói.
“Bác sĩ kiểm tra vết thương của anh, em ở chỗ này không tiện”
“Lục phu nhân có thể ngồi sang băng ghế bên cạnh, kiểm tra xong lại quay về là được”
Bác sĩ có
lòng tốt đề nghị khiến mặt Mẫn Nhu đỏ lên, không để ý đến nếp uốn giữa
hai lông mày Lục Thiếu Phàm cô lúng túng đứng xa ra, đi về bên cửa sổ.
Lúc bác sĩ kiểm tra vết thương, cô chán chường nhìn phong cảnh ở phía
bên ngoài.
Sau lưng,
đôi mắt dịu dàng giống như tơ tằm bện chặt quấn lấy cô, vẻ mặt lưu luyến thiết tha. Cơ thể Mẫn Nhu khẽ run lên, một luồng khí lạnh chạy quanh
quẩn từ bụng lên đầu, khiến cô không thể đáp lại tình cảm của Lục Thiếu
Phàm, đành ép bản thân phân tán lực chú ý, nhìn xuống con đường và những chiếc xe bên dưới.
“Xuất huyết là chuyện bình thường, đừng quá lo lắng, qua hai ngày nữa sẽ chuyển biến tốt”
Dì Mai tiễn
bác sĩ ra ngoài, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Mẫn Nhu
điều chỉnh suy nghĩ ổn rồi mới bước đến trước giường bệnh, cẩn thận giúp Lục Thiếu Phàm đắp mền, từ đầu đến cuối, đều dùng một vẻ mặt dịu dàng,
không hề thấy có chút không vui.
Sự yêu
thương của Lục Thiếu Phàm sớm đã cắn nuốt chút tính cách kiên cường còn
lại của cô, dù trong lòng cô có giận cũng sẽ không gây với anh, bởi vì
chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen biết nói kia, cô chia kịp mở miệng đã thất
bại thê thảm.
Giữa hai
người lúc này có sự tồn tại của Mục Lâm Thu và Diệp Tư Tình, khoảng cách ngày một tăng, như vậy im lặng là phương thức tốt nhất.
“Lúc đó, anh chỉ đứng cách cô ấy mấy bước, cứu người chỉ là do bản năng”
Lục Thiếu
Phàm bình tĩnh thuật lại, Mẫn Nhu đang sửa sang lại sàng đan liền ngước
lên nhìn vào đôi mắt bình thản của anh, có vẻ giật mình như liền cười: “Em biết rồi!”
Câu trả lời
đơn giản khiến cho trong mắt Lục Thiếu Phàm hiện lên tia mất mát, bàn
tay đột nhiên giữ lấy bàn tay nhỏ bé của Mẫn Nhu, giọng nói ôn tồn đượm
vẻ giận dỗi: “Mẫn Nhu, em không tin anh”
Nụ cười của Mẫn Nhu trở nên cứng ngắc, cũng không gạt bỏ tay Lục Thiếu Phàm ra, mà dịu dàng giữ lấy, an ủi nói: “Em không phải không tin anh, chỉ là em hơi mệt thôi”
Lông mày Lục Thiếu Phàm nhíu lại, trên mặt đầy vẻ hoài nghi nhưng không vạch trần ,
anh khó khăn dịch chuyển người sang bên, nhận tiện kéo Mẫn Nhu ngồi
xuống, ý đồ rõ ràng.
“Để em về nhà ngủ, anh đang bị thương đừng lộn xộn nữa”
Mẫn Nhu thấy vết thương nơi ngực của Lục Thiếu Phàm vì cử động mà lại ra máu, vội
vàng ngăn lại nói, đôi mắt ân cần khiến cho mây đen trên mặt Lục Thiếu
Phàm tản đi, lông mày nhướng lên, giữ nguyên quyết định của mình.
“Em muốn ngủ ở đây hay em muốn anh theo em về nhà ngủ, tự mình lựa đi”
Biết rõ bản
thân bị thương trong thời gian ngắn không nên cử động, vậy mà Lục Thiếu
Phàm còn lấy nó ra uy hiếp cô, Mẫn Nhu đối với hành vi xấu xa của Lục
Thiếu Phàm vừa nghi hoặc vừa không biết làm sao, cuối cùng đành chấp
nhận leo lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh.
Cánh tay gầy gò dùng sức đem cô ôm chặt vào lòng, ngón tay thon dài vuốt ve làn da
có vẻ thâm lại sau một đêm không ngủ của cô, tiếng thở nhẹ yêu thương
quẩn quanh tai, Mẫn Nhu từ từ nhắm mắt lại, không muốn để tâm đến những
thứ làm cho cô phiền nào nữa.
Cảm giác ấm
áp chạm vào mặt, trong mơ cô thấy Lục Thiếu Phàm nhẹ nhàng hôn mình,
động tác cẩn thận như chạm vào con búp bê dễ vỡ, vừa quý trọng nó vừa
yêu thương nó, trái tim cô lại nhẹ rung, chậm rãi đáp lại anh, muốn nói cho anh biết, cô cũng yêu anh.
Trong cơn
chập chờn Mẫn Nhu cảm thấy khó thở, trước khi cô không thở được mở mắt
ra thì đôi môi mềm mại đang áp chặt bỗng dời đi, để cho cô hít lấy không khí, môi nở nụ cười thản nhiên.
“Lục Thiếu Phàm… lần sau…. Nếu lần sau anh còn không tự bảo vệ mình đi cứu người khác, em sẽ…. sẽ…”
Cô mơ màng
nói, đến phút cuối lại mất đi âm thanh, Mẫn Nhu bối rối vặn vẹo chân
mày, những chuyện vừa xảy ra như thật như mơ, khi cảm nhận được cơ thể
ấm áp bên mình mới an tâm, thả lỏng cơ thể.
“Anh xin lỗi em…”- Giọng nói chân thành xót xa đi xuyên vào cơn mơ của cô, Mẫn Nhu lười
biếng tựa vào người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười hạnh phúc, chìm sâu vào giấc ngủ.
“Chú Út, hôn lễ lần này phải làm phiền chú, cháu không muốn vì bản thân bị thương mà khiến mọi chuyện chậm lại”
Mẫn Nhu
không biết mình ngủ bao lâu, lúc cô thức giấc thì đã nghe giọng nói nhỏ
nhẹ ôn tồn của Lục Thiếu Phàm, dùng kính ngữ đối với người lớn.
Mẫn Nhu
thoáng ngáp một cái, trong mơ hồ ý thức được có người trong phòng. Bây
giờ, cô đang nằm trên giường Lục Thiếu Phàm, nếu như gặp người lớn có vẻ
không được lễ phép, Mẫn Nhu rụt cổ tiếp tục giả vờ ngủ.
Lục Thiếu Phàm rõ ràng đã phát hiện cô thức giấc, nhưng cũng không để cô dậy, chỉ dùng cánh tay ôm lấy cô thật chặt.
“Nghe Viễn Nam nhắc tới cháu, nói cháu cùng với một cô gái đi sang Ireland đăng kí kết hôn có thật không?”
Giọng nói
khác xa với giọng ôn tồn của Lục Thiếu Phàm, giọng nói của vị trưởng bối này có phần trầm, hơi lạnh lùng, cũng không giống giọng của đàn ông
trung niên, Mẫn Nhu từ từ nhắm mắt vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén
đang nhìn cô.
“Nếu đã quyết định lấy nhau thì hãy sống cho tốt, có một số việc, tránh được thì nên tránh”
“Cháu hiểu thưa Chú Út”
Chú út? Mẫn
Nhu trong đầu tìm tòi nhân vật vừa nhắc đến, trong đầu lóe sáng, ngày
đầu tiên cô ở Lục gia đã nghe Lục Thiếu Phàm nhắc tới, là con trai ít
của Lục Tranh Vanh – Lục Cảnh Hoằng.
“Chuyện hôn lễ, chú và mẹ cháu sẽ sắp xếp, cháu cứ an tâm ở đây dưỡng bệnh đi”
“Cảm ơn chú Út”
Lục Thiếu
Phàm lễ phép nói cảm ơn, Mẫn Nhu nghe tiếng bước chân xa dần, lặng lẽ
ngồi dậy, quay đầu muốn nhìn chú Út thì bị bàn tay của Lục Thiếu Phàm
che lại, hai mắt tối đen.
Cho đến khi tiếng cửa phòng khép lại, Lục Thiếu Phàm mới để cô nhìn thấy, Mẫn Nhu bất mãn oán hận nói: “Lục Thiếu Phàm, anh làm gì vậy!”
Lục Thiếu Phàm cưng chìu nghịch ngợm mái tóc quăn trên gò má của cô, đem nó vén ra sau tai, trong đôi mắt đen lấp lánh nụ cười: “Nếu như anh nói anh không muốn để em gặp chút Út anh thì sao?”
Mẫn Nhu khó
hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm mỉm cười, cho rằng anh nói đùa, lại phát hiện
sự nghiêm túc trong mắt anh liền hiếu kì, dò hỏi:
“Chẳng lẽ vẻ ngoài của chú Út rất xấu sao?”
Lục Thiếu Phàm ôm cô vào lòng, dùng cằm dưới cạ nhẹ vào đỉnh đầu cô, thì thầm nói: “Không xấu, mà còn ngược lại, dáng vẻ chú ấy quá đẹp, anh sợ em sẽ chạy theo chú ấy mất”
Trong giọng
nói Lục Thiếu Phàm đầy mùi dấm chua khiến cho Mẫn Nhu không tin nhìn về
phía anh, vẫn là dáng vẻ anh tuấn phi phàm, nhìn đi nhìn lại thế nào
cũng cảm thấy bất thường, đôi mắt đen kia nhìn cô đầy sự chiếm hữu.
Hai má đỏ bừng, miệng cong lên, tay ôm lấy thắt lưng Lục Thiếu Phàm, đầu ôn vào trong ngực anh, xa xăm nói: “Em đã bị Lục Thiếu Phàm dùng xiềng xích khóa lại làm sao chạy theo người khác được?”
Phía trên là tiếng cười rất vui vẻ, Lục Thiếu Phàm thân mật hôn lên đỉnh đầu của cô, Mẫn Nhu ôm lấy Lục Thiếu Phàm, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ,
nhìn cảnh trời chiều đang tắt dần, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể
nghe được.
Cô tin Lục Thiếu Phàm, nhưng niềm tin đó lại khiến cô phải mang trong mình nỗi đau.
Không bao lâu, Bà Lục tới, hối thúc Mẫn Nhu đi về nghỉ:
“Nơi này có mẹ rồi, con đã một ngày một đêm không ngủ, mau về nghỉ ngơi đi”
Lục Thiếu Phàm cũng thật lạ, không có quấn lấy cô như lần trước, gương mặt đã khôi phục chút sắc nở nụ cười, phụ họa theo: “Phải, em mau về nhà ngủ một giấc đi, sáng ngày mai lại tới”
Mẫn Nhu nhìn dáng vẻ quan tâm chăm sóc của Lục Thiếu Phàm dành cho cô, trong lòng
cảm thấy rất bất thường, ngược lại bà Lục vẫn chăm chú nhìn Mẫn Nhu và
Lục Thiếu Phàm nói:
“Con không muốn gặp mẹ đến vậy sao? Từ khi mẹ bước vào, cũng chưa thấy nhìn mẹ lấy một lần”
Vừa nói, bà
Lục đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, gương mặt thanh nhã không còn vẻ thương tâm
đến chết như đêm qua, vẫn là dáng vẻ ung dung sang trọng, nhưng có vẻ
ghen tị với Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu đứng dậy nhường ghế cho bà Lục ngồi xuống, rồi rót giúp bà ly nước, lễ phép nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, mẹ thương Thiếu Phàm như thế, Thiếu Phàm sao lại không muốn gặp mẹ”
Bà Lục cười khẩy, đón lấy ly nước, phất tay ra hiệu cho Mẫn Nhu: “Con về trước đi, lái xe đang đợi dưới lầu, đừng lo cho Lục Thiếu Phàm”
Mẫn Nhu lên tiếng đáp tính đi thì bị Lục Thiếu Phàm gọi giật lại: “Bà xã, sáng mai giúp anh mang laptop tới, anh muốn xử lí chút việc”
“Lát nữa bảo lái xe mang tới đây là được, mắc công sáng sớm mai Tiểu Nhu lại phải đi nữa”
Bà Lục thiện ý đề nghị chẳng những không khiến cho Lục Thiếu Phàm vui vẻ ngược lại
khóe môi hơi hạ xuống, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Mẫn Nhu.
“Trong laptop có văn kiện quan trọng, để người lạ mang tới không tốt lắm”
Lý do chính
đáng khiến cho bà Lục đồng tình nhìn Mẫn Nhu, đôi mắt minh mẫn dò xét
gương mặt nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm, giống như muốn xem Lục Thiếu
Phàm còn ý định gì trong đó, nhưng rồi bà chỉ nhíu mày, nói với Mẫn Nhu:
“Tiểu Nhu, xem ra ngày mai phải phiền con mang tới cho Thiếu Phàm!”
Mẫn Nhu cảm
giác mình như tiểu hồng mao bị đại hôi lang ăn sạch sành sanh, biết rõ
Lục Thiếu Phàm cố ý nhưng vẫn là khuất phục trước đôi mắt sâu thẳm của
anh.
“Dạ được, vậy con về trước”
Khi Mẫn Nhu
khép cửa lại, nụ cười dịu dàng ấm áp trên môi Lục Thiếu Phàm lập tức
biến mất, thay vào đó chân mày nhăn lại bất mãn, nhìn trên giường trải
ra một tấm mền thô, oán giận nói:
“Mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, thức đêm không tốt”
Bà Lục đang chải mền liền dừng lại, xoay người dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lục Thiếu Phàm: “Đừng tưởng mẹ không đoán ra, tối nay nếu mẹ không tới, con sẽ lại ôm vợ cùng nhau ngủ trên giường”
“Bị
thương còn không yên, có phải đợi tay bị phế rồi mới tỉnh ngộ, đã ba
mươi tuổi đầu đâu phải là đứa trẻ bốn tuổi như Đậu Đậu, chuyện gì cũng
quấn lấy Tiểu Nhu”
Lục Thiếu
Phàm nghe bà Lục nói thế liền bối rối, gương mặt trở nên méo mó, làn da
trắng xuất hiện màu đỏ nhạt, ho nhẹ một tiếng, cầm lấy quyển tạp chí lật xem.
“Mẹ
thấy con thật sự yêu Tiểu Nhu, nhưng có một số việc phải do con đích
thân nói ra, nếu nghe người khác kể khó tránh khỏi sẽ tạo thành những
hiểu lầm không cần thiết”
Lục Thiếu Phàm khựng lại, nhìn quyển tạp chí, môi mím lại nhìn bà Lục, mỉm cười: “Cảm ơn mẹ đã nhắc nhớ, con biết”
Mẫn Nhu bước ra thang máy thì thấy Thẩm Tấn Hàm đứng đợi ngay cửa bệnh viện, có lẽ
nghe tiếng thang máy mở ra, anh quay đầu nhìn Mẫn Nhu, nhếch miệng cười: “Chị dâu”
Khi nghe Thẩm Tấn Hàm kêu mình chị dâu, Mẫn Nhu có chút không quen, nhưng vẫn gật đầu cười: “Bác sĩ Thẩm có chuyện gì sao?”
Thẩm Tấn Hàm đưa chìa khóa trong tay lên, nhìn Mẫn Nhu cười: “Em tới đón chị dâu về nhà”
Tính cự
tuyệt, nhưng không thấy xe Lục gia tới đành lên xe Thẩm Tấn Hàm, cô
không cảm thấy Thẩm Tấn Hàm sẽ làm tổn thương cô, cô cảm thấy anh ta tới để giúp Lục Thiếu Phàm giải thích một chuyện.
Sự thật
chứng minh dự cảm của cô thật chính xác, Thẩm Tấn Hàm cũng không lòng
vòng mà trực tiếp nói thẳng vào đề tài, cũng là muốn cho cô thấy chân
tướng mọi việc.
“Mối quan hệ giữa Mục Lâm Thu và Lục lão đại có thể dùng một câu để khái quát, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình (1)”
(1) Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình: Diễn tả tâm trạng đáng thương của người thiếu nữ đang độ tuổi tươi đẹp
như hoa. Hoa – người thiếu nữ thì dạt dào tình ý, nhưng người quân tử
lạnh lùng như dòng nước xiết vô tình đã phớt lờ cô. Đây là ám chỉ tình
yêu đơn phương của người con gái.
Mẫn Nhu thu
hồi đôi mắt đang nhìn cảnh đêm qua cửa sổ, nhìn Thẩm Tấn Hàm, thấy anh
ta cười xấu xa, tựa như ngày đầu tiên gặp cô ở bệnh viện, mang theo chút đắc ý.
“Mục Lâm Thu có phải đã tìm chị dâu?”
Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn Thẩm Tấn Hàm, biểu tình làm sao Thẩm Tấn Hàm biết, anh ta chỉ quay đầu nhìn Mẫn Nhu, dương dương đắc ý, khóe miệng cong lên:
“Từ
vẻ mặt buồn bực không vui của chị dâu em có thể đoán ra, nhưng chị cũng
thật cứng cỏi, nếu là những người con gái khác chắc đã khóc lóc”
“Những người con gái khác? Lục Thiếu Phàm từng có bao nhiêu người phụ nữ?”
Có lẽ Mẫn
Nhu cũng không biết, câu chất vấn của cô còn sặc mùi thuốc súng khiến
Thẩm Tấn Hàm khẩn trương, cười ngượng một tiếng, nói lấp:
“Chị dâu bình tĩnh, Lục lão đại sống hơn ba mươi năm, trước khi gặp chị cũng có một số, nếu chị dâu muốn biết ngày mai nên tự mình hỏi lão đại sẽ
hay hơn”
Mẫn Nhu bị
lời nói của Thẩm Tấn Hàm làm cho bối rối, bên tai ửng hồng, trong lòng
vừa mình vừa sợ, cô không cầu mong bản thân là người phụ nữ đầu tiên của Lục Thiếu Phàm, dù sao một người xuất chút cao quý như thế không biết
có bao nhiêu phụ nữ nguyện đưa đầu, leo lên giường của anh. Cô biết Lục Thiếu Phàm giữ mình trong sạch, không ngờ lại tốt đến thế.
“Mục Lâm Thu còn kể với chị dâu là cô ta và lão đại cùng nhau trả qua rất nhiều nguy hiểm phải không?”
Dưới ánh mắt cam chịu của Mẫn Nhu, Thẩm Tấn Hàm cười nhạo nhướng mày, lúc đèn đỏ xe
dừng lại, anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt uất ức của Mẫn Nhu liền giận dữ
nói:
“Mục Lâm Thu thật sự chẳng tốt lành gì, mỗi lần cô ta đều dùng cách này để
đối phó với những người phụ nữ yêu lão đại, bây giờ đến cả chị dâu cũng
nói, kỳ thật, chuyện hai người đi thám hiểm này không phải chỉ có họ,
còn có năm người, Lục lão đại, em, An tiểu tam, Lục tiểu tứ, cuối cùng
là Mục Lâm Thu”