Mẫn Nhu đi ra khỏi thư phòng, cúi đầu
nhìn văn kiện trong tay. Nhớ lại vẻ mặt vui mừng của của bà Lục, cô khẽ
mỉm cười trở về phòng mình.
Đậu Đậu cười khúc khích lắc lắc đầu nhào
vào lòng Mẫn Nhu làm nũng, cô ôm lấy Đậu Đậu, đưa mắt nhìn căn phòng
trang hoàng ấm áp, nhẹ thở dài. Dưới ánh đèn vàng, niềm hạnh phúc lan
tỏa trên mặt cô.
Hạnh phúc rất đơn giản, thứ cô muốn cũng không nhiều, chỉ cần có Lục Thiếu Phàm và những người thân.
Mấy ngày sau, Mẫn Nhu không đến bệnh viện chăm sóc Lục Thiếu Phàm. Cô đi đến công ty thương lượng về việc trở về
giới giải trí, hơn nữa cô cũng không tính quay lại hoàn toàn dù sao giới trí cũng hỗn loạn. Cô thích hưởng thủ cuộc sống bây giờ, vừa bình dị
lại không mất đi sự ấm áo.
Không biết là vô tình hay cố ý, ngày xuất viện của Lục Thiếu Phàm lại trước ngày cô bấm máy quay, hơn nữa, trừ
cô, Lục Thiếu Phàm cự tuyệt không cho ai đón anh xuất viện. Còn cô,
trước đôi mắt trong suốt dịu dàng kia luôn luôn gục ngã.
Mẫn Nhu không bảo lái xe của Lục gia đưa đi bệnh viện, cô muốn tự mình lái xe đi.
“Anh chuẩn bị xong chưa?”
Mẫn Nhu vừa lái xe vừa gọi điện cho Lục
Thiếu Phàm. Lúc nghe tiếng cười thanh thản của Lục Thiếu Phàm truyền vào tai, Mẫn Nhu cong cong môi.
“Xong rồi, anh đang đợi em, em đi tới đâu rồi?”
Giọng nói vui sướng của Lục Thiếu Phàm
khiến tâm trạng Mẫn Nhu cũng tốt lên vài phần. Mẫn Nhu dừng xe ngay chỗ
đèn xanh đèn đỏ, thản nhiên đáp:
“Cỡ mười phút nữa em tới nơi, anh sốt ruột rồi sao?”
Mẫn Nhu dùng giọng điệu trêu ghẹo nhìn
đèn đỏ trước mặt, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm, sau khi nghe Lục
Thiếu Phàm tự nhiên đáp, Mẫn Nhu thẹn thùng bật cười:
“Em tới ngay, chờ em!”
Tắt điện thoại, Mẫn Nhu mỉm cười đưa mắt
nhìn ra cửa sổ. Khi cô nhìn thấy bóng người cao to thì nụ cười tắt ngắm, hai mắt trở nên lãnh đạm.
Bên kia cột đường, Kỷ Mạch Hằng mặc bộ
tây trang, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như trước. Mẫn Nhu nhìn thấy
anh ta dùng một tay chống vào cột đường, lông mày nhíu lại, đôi môi mím
chặt mang lại cho người ta cảm giác ẩn nhẫn chịu đau.
Nhìn dáng vẻ của anh ta xem ra vẫn còn
đứng nổi, chứng tỏ sẽ không chết bất đắc kì tử. Mẫn Nhu cũng lười xen
vào việc người khác, ba năm cô đã lo quá nhiều rồi. Đèn đỏ chớp chuyển
sang đèn xanh, Mẫn Nhu liền đạp chân ga.
Đường xe đông đúc, xe từ từ đánh cua
quẹo. Lúc nhìn vào kính chiếu hậu, Mẫn Nhu để ý đến những chiếc xe đằng
sau, ánh mắt nhìn ra xa xa, bóng người cao lớn ngã xuống đường không hề
có chút phòng bị.
Giữa dòng xe cộ, Mẫn Nhu hờ hững nhìn về trước, nhịp tim vẫn đậm chậm rãi. Lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, cô lựa chọn không biết.
Nghĩ tới đến bệnh viện, trong đầu cô lại
hiện lên gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen trong sáng tưởng chừng nhìn thấu người khác. Mẫn Nhu kéo khóe môi, đồng thời cô đột nhiên đạp thắng.
Tay lái căng cứng, gương mặt tươi sáng
lóe lên tia do dự. Mẫn Nhu cắn cắn môi, cuối cùng cô vẫn không thể chống lại sự cầu khẩn của lương tâm, xoay tròn tay lái, chiếc xe màu đỏ chạy
chệch ra đường xe, đi tới ngã tư liền quanh lại, chạy về hướng lúc nãy.
Nếu cô lựa chọn bỏ đi, thì ai cũng không
thể chỉ trích cô. Với những ân oán giữa hai người, cô không có nghĩa vụ
cứu người đàn ông này, nhưng nếu cô khoanh tay đứng nhìn thì cô quả thật quá lạnh lùng. Vậy thì cô, Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng có gì khác nhau.
Mẫn Nhu cô đúng là hận Kỷ Mạch Hằng,
nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến mạng người, thấy chết mà không cứu, cô không tỏ ra đại nhân đại nghĩa chỉ cần không thẹn với lương tâm là
được.
Chiếc xe đỏ rực dừng lại bên đường, Mẫn
Nhu bước xuống xe, Kỷ Mạch Hằng vẫn té trên đường. Cô đưa mắt nhìn những người qua đường một cách vội vã không có lấy một người chịu đưa tay
giúp đỡ.
Cũng không thể nói con người ngày càng vô cảm, chỉ là lòng tốt lại không được báo chí xã hội tuyên dương nhiều
lắm, còn ai muốn mạo hiểm chứ, cứu người chính là rước thêm mối họa?
Mẫn Nhu đứng bên cạnh Kỷ Mạch Hằng, không ai chủ động dìu anh ta, cô hờ hững gọi Kỷ Mạch Hằng đang dần dần mất đi ý thức.
“Kỷ Mạch Hằng, anh có sao không?”
Kỷ Mạch Hằng dường như nghe tiếng Mẫn
Nhu, hàng mi thon dài hơn run rẩy, từ từ mở mắt. Lúc anh ta nhìn thấy
Mẫn Nhu đang đứng bên cạnh thì hai mắt lóe lên tia kinh ngạc, gương mặt
anh tuấn không mất đi vẻ lạnh lùng nhưng có chút bối rối.
“Nếu anh không sao, thì tự mình gọi xe đưa đến bệnh viện đi”
Mẫn Nhu tự nhiên nói, mắt nhìn Kỷ Mạch
Hằng chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, bộ tây trang sạch sẽ chỉnh tề phủ
một lớp bụi. Anh ta một tay vịn chặt cột đường, một tay chống đỡ, lông
mày đen nhíu chặt lại cùng với dáng vẻ anh tuấn bên ngoài thì hình ảnh
lúc này trông thật khó coi mà nghèo khổ.
Mẫn Nhu đút tay vào trong túi áo, vừa
nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng chuẩn bị ngã xuống lần nữa thì liền đưa tay đỡ
lấy. Cơ thể cao lớn của anh ta dựa vào dáng người mảnh mai của cô, Mẫn
Nhu dùng hết sức chống đỡ sức nặng, hai mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn nói:
“Thôi đi, tôi đưa anh tới bệnh viện”
Cô chật vật đỡ Kỷ Mạch Hằng đi tới bên
xe hơi. Ánh mắt Kỷ Mạch Hằng lúc này đang chăm chú nhìn Mẫn Nhu, còn cô
lại không có tâm tư suy nghĩ đến nó, cô đang nghĩ có cách nào sớm thoát
khỏi phiền toái, quay về đón Lục Thiếu Phàm.
Mới vừa đi tới bên cạnh xe, Kỷ Mạch Hằng
đột nhiên không đi tiếp, cũng không dựa vào vai Mẫn Nhu, cố gắng đứng
thẳng người, đôi môi tái nhợt mấp máy, ngữ điệu trầm thấp, hàm ý cự
tuyệt:
“Không cần phiền đến cô, tự tôi có thể đi”
Mẫn Nhu sửng sốt, ngẩng đầu quan sát Kỷ
Mạch Hằng. Khi đôi mắt lạnh như băng của Kỷ Mạch Hằng nghênh đón ánh
mắt của cô thì đôi mắt có chút không tự nhiên liền nhìn sang nơi khác, tiếp tục kiên trì, bàn tay che lấy nơi dạ dày, chân mày nhăn lại, ánh
mắt thâm trầm hờ hững nhìn dòng lui tới.
Cô có lòng tốt mà làm như lòng lang dạ
thú!! Mẫn Nhu bĩu môi, bàn tay lạnh thả lại vào trong túi, chóp mũi vì
lạnh mà ửng hồng, hừng nhẹ một tiếng, nhấc chân chuẩn bị đi vòng sang xe đến bên ghế lái, mắt lại thấy Kỷ Mạch Hằng chếch choáng có vẻ muốn ngã
xuống đất.
Bàn tay bấu chặt nơi bụng, gân xanh nổi
lên, gương mặt lạnh lùng cũng trở nên nghiêm nghị dữ tợn. Mẫn Nhu nhún
chân, cô nhớ trước đây, anh ta có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng.
Xem ra đau đến đứng cũng không vững, thật là nặng đến mức nào chứ? Theo tính cách của anh ta, lòng tự ái cao đến
mức không chạm được lại dễ dàng cúi đầu ngã xuống trì khi cơn đau đó quả thật không thể chịu nổi nữa.
Nhìn sắc mặt anh ta càng lúc càng nhợt
nhạt, Mẫn Nhu mở cửa xe ở ghế phụ, gương mặt nhỏ lạnh lùng ngước lên,
nhíu lông mày tỏ vẻ không vui ra lệnh cho Kỷ Mạch Hằng:
“Lên xe đi, nếu anh không muốn ở đây phơi thây”
Nghe những lời khó nghe, không chút nể
mặt của Mẫn Nhu, Kỷ Mạch Hằng cũng không giận dữ như mọi ngày, chân mày
nhíu chặt, đôi mắt sâu thẳm thoáng gợn sóng, không biết là bị cơn giận
làm cho bại não hay sao mà môi mím chặt, nhất định không chịu ngồi vào
ghế phụ.
Sau khi cô đối diện với thái độ lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng thì chút hảo tâm còn sót lại cũng biến mất. Nếu như
người ta đã không có ý tiếp nhận hảo tâm của mình thì cần gì cô phải lặp đi lặp lại dán mặt vào cái mông của người ta chứ?
Trở tay khép cửa xe lại, Mẫn Nhu cũng
không quan tâm đến thái độ bướng bỉnh của Kỷ Mạch Hằng, cô xoay người đi sang đầu xe bên kia. Cô không quên Lục Thiếu Phàm vẫn còn đang chờ mình nha!!
Ngồi vào trong chiếc xe ấm áp, Mẫn Nhu
khởi động xe. Bất ngờ một luồng khí lạnh đột ngột chui vào xe, Mẫn Nhu
kinh ngạc quay đầu. Trong xe cô, một người đàn ông xuất hiện, gương mặt
anh tuấn lạnh như băng, không hề có biểu hiện gì khác lại, cũng không có thái độ hạ mình cầu xin.
“Đưa tôi đến bệnh viện nhân dân, cảm ơn”
Kỷ Mạch Hằng nói hai từ cuối có chút do
dự, có vẻ rất khó khăn để nói ra. Mẫn Nhu nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy vẻ mặt cứng đơ không tự nhiên của anh ta,
môi mỉm cười chế giễu.
Cô cũng không trả lời, lái xe vào đường.
Không gian kín mít cực kì yên tĩnh, không khí trầm lắng có thể nghe thấy tiếng hít thở. Mẫn Nhu nhận ra cô và Kỷ
Mạch Hằng không có gì để nói, nếu giữa cô và Kỷ Mạch Hằng còn chút gì đó sót lại có lẽ đây chính là lúc tốt nhất để hình dung – trầm mặc.
Đầu ngón tay trắng nhẹ nhàng nhấn lên cái nút ở đầu xe, tiếng nhạc êm ái vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch,
giọng nam trầm thấp, tiếng nhạc bi ai quanh quẩn trong xe.
“Em từng nói không muốn có ngày anh sẽ biết
Em đối với anh tốt như thế.
Em nói rằng em biết những mất mát của anh.
Không phải chỉ khoan dung thì có thể giải thoát…
…
Cẩn thận ở bên cạnh em.
Bù đắp lại tất cả mọi lỗi lầm
Có lẽ là anh quá ngây thơ
Cho rằng kỳ tích sẽ xảy ra…”
Mẫn Nhu chuyên tâm lái xe, bên tai giọng
hát như xua đi cái lạnh của không khí. Khi tiếng hát chợt dừng lại, Mẫn
Nhu bất mãn nhìn người ngồi ở ghế phụ đang nhắm mắt, sắc mặt Kỷ Mạch
Hằng cực kì khó coi.
“Sao lại tắt nhạt!!”
Qua ba năm, cô lại có thể nói chuyện như
thế với Kỷ Mạch Hằng, ngữ điệu đầy bất mãn và oán trách, không để lại
cho anh ta chút sỉ diễn, không quan tâm đến chân mày đang nhíu chặt liền nhấn nút mở nhạc, bài hát đã chuyển sang bài khác:
“Có một số lời nói ra đã không còn kịp.
Có ai đó là vết chu sa nơi tim.
…
Nhớ đến gương mặt anh, mái tóc anh, em không còn sợ hãi.
Thời gian sẽ trả lời chúng ta.
…
Em nói em quên, không còn đau nữa.
Bởi vì em đã quá yêu anh nên cũng biết
Nên cười và tha thứ.
…
Mẫn Nhu liếc mắt nhìn bàn tay lại muốn
đưa ra tắt nhạc đi, lông mày nhíu lại không vui, sau đó là giọng nói hờ hững của Mẫn Nhu cất lên, xe dừng lại nơi bãi đỗ xe của bệnh viện.
“Tới rồi, anh xuống đi”
Mẫn Nhu rút chìa khóa, bước xuống xe,
không khí lạnh đập vào mặt, cô muốn mau mau đi vào bệnh viện nhưng Kỷ
Mạch Hằng không ngay lập tức ra ngoài, Mẫn Nhu bực bội đi tới, mở cửa xe ra.
“Tới bệnh viện rồi”
Mặc cho Mẫn Nhu hối thúc Kỷ Mạch Hằng
không trả lời cũng không chịu ra khỏi xe. Mẫn Nhu đảo mắt nhìn vào bên
trong xe, gương mặt anh tuấn của Kỷ Mạch Hằng tái nhợt mất sắc, mồ hồi
lạnh chảy dọc theo trán đọng lại nơi cằm dưới nhỏ xuống ghế.
Tay của Kỷ Mạch Hằng ôm lấy bụng, vì đau
mà không thở được, môi khô cằn mím chặt. Cho dù Kỷ Mạch Hằng đau đến tê
tâm liệt phế cũng không chịu phát ra bất kì tiếng rên đau nào.
Mẫn Nhu nhìn thấy vậy, ngẩn người ra một
lúc, không kịp suy nghĩ nhiều liền cúi người kéo Kỷ Mạch Hằng ôm đi ra
khỏi xe. Cô nhẫn nhịn cảm giác khó chịu bài xích trong lòng, kéo anh ta, bước chân loạng choạng đi về phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu không có nhiều bệnh nhân,
Mẫn Nhu cố gắng đỡ Kỷ Mạch Hằng đến giường bệnh. Bác sĩ chạy tới hỏi
thăm tình hình, nhìn dáng vẻ đau đớn của Kỷ Mạch Hằng Mẫn Nhu đành thay
anh ta trả lời:
“Bệnh đau dạ dày của anh ta tái phát, có lẽ là do ăn uống không đứng giờ giấc”
Bác sĩ gật đầu, bắt đầu khám cho Kỷ Mạch
Hằng. Mẫn Nhu liếc nhìn đồng hồ trong tay, đã qua mười phút cô hứa với
Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu vội vàng bước ra ngoài cửa thì bị bác sĩ gọi
lại:
“Người thân không được rời khỏi đây, phải ở đây chăm sóc bệnh nhân”
“Tôi không phải người nhà anh ta, tôi chỉ thấy anh ta bị té trên đường nên mới đưa anh ta tới bệnh viện”
Giọng Mẫn Nhu cao lên giải thích, nỗi
buồn bực và mất kiên nhẫn hiện rõ trên gương mặt. Nhưng bác sĩ đối với
câu trả lời của cô cũng không tin, lập tức đi đến trước bàn, ghi đơn
thuốc nhân tiện nói:
“Không biết thì tại sao đối với
bệnh tình lại rõ ràng như thế, cô gái, hai người yêu nhau cãi nhau là
chuyện khó tránh, đừng vội trở mặt nói không biết, những lời đó nói ra
sẽ làm tổn thương người khác”
Mẫn Nhu dở khóc dở cười nhận lấy đơn thuốc, bên tai là giọng nói dặn dò hướng dẫn từng bước:
“Mau đi mua thuốc, bệnh tình của
anh rất nghiêm trọng cần truyền nước biển, nếu không sẽ gặp nguy hiểm,
đến lúc đó người đau lòng lại là cô”
“Bác sĩ, tôi nói lại lần nữa, anh ta không phải bạn trai tôi”
Vẻ mặt nghiêm túc của Mẫn Nhu khiến cho
bác sĩ ngạc nhiên. Sau đó ông đưa mắt nhìn về phía người đàn ông nằm
trên giường bệnh, Kỷ Mạch Hằng cũng nghe thấy, từ từ mở mắt ra, hai mắt
đờ đẫn nhìn qua vị bác sĩ, sau đó dán vào người Mẫn Nhu, vẻ mặt biểu thị hai chữ khó chịu.
“Cô ấy không phải bạn gái tôi…”
Một câu của Kỷ Mạch Hằng lại đáng giá hơn mười câu của Mẫn Nhu, thấy bác sĩ lúng túng Mẫn Nhu cũng chỉ bĩu môi.
Cô cầm lấy đơn thuốc, vội vàng đi mua bịch bước biển hòa cùng đường
gluco.
“Nguyệt Hân, anh trai cậu đang ở bệnh viện nhân dân, cậu mau tới đi, tới rồi cứ gọi điện trực tiếp cho anh ta, ừ tạm biệt”
Mẫn Nhu cúp điện thoại, quay lại phòng
cấp cứu, trên tay vẫn cầm điện thoại. Cô liếc mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng tiền tụy nằm trên giường, môi mím chặt, đôi mắt thầm lặng nhìn ra cửa, lúc
thấy Mẫn Nhu thì hơi khựng lại, trong mắt mang theo chút tâm tình phức
tạp mà cô đoán không ra.
“Bác sĩ, đây là thuốc do bác sĩ kê, tôi đã gọi điện báo cho người thân, họ rất nhanh sẽ tới, tôi xin phép đi trước có việc”
Lần này Mẫn Nhu không cho bác sĩ thêm cơ
hội mở miệng, giống như tránh ôn dịch, cô sải chân thật dài vội vã rời
khỏi phòng. Bác sĩ quan sát người trên giường bệnh, người đàn ông lạnh
lùng vẫn không hề nhìn ra cửa, ông liền thở dài:
“Nhìn người nhiều năm như thế sao lại trông nhầm được?”
Đôi mắt lãnh đạm của Kỷ Mạch Hằng từ từ gợn sóng, ánh mắt cũng nhìn ra cửa, lúc nghe bác sĩ nói vậy thần sắc không khỏi ảm đạm.