Mặt Hồng Lam như heo bị tiết máu, buồn bực nhìn trân trân Mẫn Nhu, chưa kịp mở miệng nói tiếp thì bị giọng nói tức giận cắt ngang:
“Khốn khiếp, ai cho bà khi dễ mẹ tôi”
Ngay cả Mẫn
Nhu và Lục Thiếu Phàm cũng không ngờ lúc này Đậu Đậu lại chạy ra, dùng
chân chặn ngang, gương mặt trắng nõn đầy vẻ tức giận. Vừa từ phòng vệ
sinh, nó chạy tới Hồng Lam, Đậu Đậu tuy nhỏ nhưng lại dùng hết sức khiến cho Hồng Lam không kịp đề phòng ngã xuống.
Hồng Lam lui về sau vài bước, giày cao gót lảo đảo, dùng sức vất văng Đậu Đậu khiến
bà lui về sau ngã xuống đất. Trong bà đang sợ hãi muốn bắt lấy thứ gì
đó, vừa hay lại chạm vào Mẫn Chí Hải đang ôm Mẫn Tiệp, trong phút chốc
bà ngã đè lên người Mẫn Tiệp.
Mẫn Tiệp
nhíu lông mày, hai mắt kinh ngạc, mặt trắng như giấy mồ hôi lạnh không
ngừng chảy ra, mười ngón tay bấu chặt đau đớn kêu lên:
“Đau quá, mẹ… con đau quá!!”
Hồng Lam
kinh ngạc nhìn kiệt tác của mình, hoảng sợ đứng dậy khỏi Mẫn Tiệp, phía
dưới máu Mẫn Tiệp lại lần nữa chảy ra không dứt, bà mất đi lý trí vội
vàng bắt lấy Mẫn Chí Hải:
“Chí Hải, ông mau đưa Tiểu Tiệp vào bệnh viện, Chí Hải!”
Mẫn Chí Hải
ôm Mẫn Tiệp nhanh chóng rời đi, máu đỏ không ngừng nhỏ xuống sàn dọc
theo đường đi. Hồng Lam lảo đảo đứng dậy cả người run bần bật vội vàng
đuổi theo.
Kỷ Mạch Hằng quan sát Đậu Đậu, không nói thêm gì, môi mím chặt xoay người sãi bước hướng ra lối đi.
Đậu Đậu bị
Hồng Lam đẩy cả cơ thể đập vào vách tường, trán sưng đỏ như cái đại hồng bao, nhưng không hề khóc lớn tiếng. Đôi mắt đen to hung dữ trừng mắt
nhìn Hồng Lam, nằm trong lòng Lục Thiếu Phàm còn giương nanh múa vuốt
đánh Hồng Lam.
Lục Thiếu Phàm kiểm tra vết thương của Đậu Đậu, mi dài nhíu lại, giữ chặt Đậu Đậu không chịu yên tĩnh, nghiêm khắc dạy dỗ:
“Sao lại không nghe lời. Nếu lần sau còn như vậy, cha mẹ không dắt con theo nữa!”
Đậu Đậu trề môi, cánh tay chỉ theo hướng Hồng Lam đi xa dần, dặm chân giận dữ la ầm lên:
“Rõ
ràng là bà ấy mắng mẹ trước. Đậu Đậu không phải không nghe lời, Đậu Đậu
chỉ muốn bảo vệ mẹ và em, ba mắng Đậu Đậu, Đậu Đậu không thích ba”
Đậu Đậu nức
nở nói lại, thoát khỏi cái ôm của Lục Thiếu Phàm, hai tay mở ra ôm chặt
chân Mẫn Nhu, ngước mặt lên nước mắt ròng ròng nhìn Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu đau lòng cúi người, ngón tay mềm mại xoa nhẹ trán đang sưng to của Đậu Đậu, sau đó vuốt đầu nó, an ủi nói:
“Đậu Đậu, trước khi con muốn bảo vệ mẹ và em còn phải học cách bảo vệ mình
biết không? Nếu không cha và mẹ sẽ rất đau lòng khi thấy con thế này, mẹ cũng sẽ như cha mà giận”
Được Mẫn Nhu trấn an, cơn giận Đậu Đậu tiêu tan, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý:
“Đậu Đậu nhớ rồi, Đậu Đậu sẽ không làm cha mẹ giận nữa!”
Hai người
không yên tâm khi nhìn vết thương trên trán Đậu Đậu. Chỉ sợ sẽ để lại di chứng do chấn động não nên không về nhà ngay mà tới bệnh viện.
Vết thương
Đậu Đậu không nghiêm trong, bác sĩ thoa ít thuốc liền cho hai người về.
Chẳng qua trước khi đi, bác sĩ không quên giáo dục đôi vợ chồng Mẫn Nhu
và Lục Thiếu Phàm: “Phải quan tâm trẻ con, không được lơ là, tránh gây
ra hậu quả nghiêm trọng”
“Mẹ à, bác sĩ thật dài dòng, lần sau con không đến khám ở đây nữa”
Đậu Đậu nắm
tay Mẫn Nhu, hào hứng nói. Trên hành lang, ánh đèn lờ mờ soi sáng hình
ảnh hạnh phú của một nhà ba người, giọng trẻ con thanh thoát vang lên
giữa hành lang tĩnh mịch, bóng người hòa vào nhau hạnh phúc.
Đi vào thang máy, Mẫn Nhu phát hiện Lục Thiếu Phàm không nhấn nút xuống tầng dưới,
liền tò mò quay lại nhìn. Lục Thiếu Phàm khẽ xoa đỉnh đầu cô, dịu dàng
giữ lấy đôi má mềm mại đáp:
“Dù sao cũng đã tới bệnh viện, em đi kiểm tra luôn đi. Vừa rồi sợ hãi như vậy, để bác sĩ khám qua thử xem”
Mẫn Nhu cười hất bàn tay to xấu xa của Lục Thiếu Phàm, liếc xéo nhìn anh:
“Em không phải búp bê, làm sao lại dễ hư như vậy”
Lục Thiếu
Phàm híp mắt lại, khóe miệng cười thản nhiên, đôi mắt nhìn cô tựa như tơ tằm quấn chặt lấy cô vào anh. Mẫn Nhu cũng không khỏi cong môi, nghiêng người ngẩng đầu nhìn số thang máy đang hiện.
“Khoa phụ sản hình như ở đây…”
“Mẫn Nhu!”
Nghiêm túc
gọi tên khiến Mẫn Nhu ngẩn người ra, khó hiểu quay đầu lạ. Nghênh đón cô là cái hôn vô cùng thân thiết, bờ môi lành lạnh, không lưu lại chút khe hở tiếp hợp với đôi môi đỏ của cô, dịu dàng ma sát. Cơ thể Mẫn Nhu run
lên, theo bản năng nhón chân vòng lấy cổ Lục Thiếu Phàm, ngượng ngùng
đáp lại.
Bên trong thang máy, hai người chìm đắm trong tình cảm bỏ quên mất một người, đôi mắt đen sáng như bóng đèn nhỏ.
“Thật là xấu hổ quá đi!”
Bàn tay mũm
mĩm che lấy đôi mắt lanh lợi, ngón giữa tay khẽ nhích qua, len lén mở
mắt, hưng phấn ngước đầu nhìn cha mẹ mình ôm hôn, cười khúc khích.
“Đinh”
Cửa thang
máy mở ra khiến Mẫn Nhu bừng tỉnh, vội vàng đẩy Lục Thiếu Phàm ra, gò má đỏ bừng, không để tâm đến ánh mắt nóng như lửa đầy bất mãn của Lục
Thiếu Phàm. Giả vờ sửa lại tóc che đi vẻ lúng túng, xoay người tính đi
ra thang máy thì thấy người đang đứng ngoài cửa, Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn.
Tiếng cười
khàn khàn của Lục Thiếu Phàm vang lên phía sau, tiến lên ôm lấy thắt
lưng mảnh khảnh của cô, cằm dưới trơn bóng nhẹ nhàng chạm vào vai cô,
coi như không thấy Kỷ Mạch Hằng đang đứng bên ngoài thang máy.
“Nếu không đi thang máy sẽ đóng lại đó bà xã”
Lục Thiếu
Phàm tự nhiên nhắc nhở khiến Mẫn Nhu mỉm cười, sự xuất hiện của Kỷ Mạch
Hằng chỉ làm cô kinh ngạc sau đó thì không còn lưu lại dấu vết gì trong
suy nghĩ của cô. Mẫn Nhu tựa sát vào Lục Thiếu Phàm, tay dắt Đậu Đậu đi
ra khỏi thang máy hướng đến khoa phụ sản.
Thân hình
cao lớn rắn rỏi của Kỷ Mạch Hằng khi Mẫn Nhu đi ngang qua, nhìn cô nở nụ cười hạnh phúc thì liền cứng ngắc người. Tờ viện phí trong tay bị bóp
chặt tạo thành những nếp uốn, ánh mắt trân trân nhìn theo bóng cô rời
đi, không hề dời đi.
Lúc thang
máy khép lại, Kỷ Mạch Hằng vẫn đứng đó, hai mắt nhìn tờ viện phí trong
tay, bên trong đôi mắt lạnh lùng là những cảm xúc phức tạp ngay chính
bản thân anh cũng không rõ.
Dáng người
mảnh mai đó đã để lại dấu ấn trong trái tim anh. Theo thời gian nó ngày
càng trở nên rõ ràng, anh vẫn nghĩ mình không cần nhưng khi nhìn người
đàn ông khác hôn cô, trong lồng ngực dâng lên cảm giác giận dữ không
biết nên giải thích ra sao?
Anh sẽ vĩnh
viễn không yêu cô thật sao? Nhớ lại anh đã tình vô tình nói ra câu đó,
những lời nói ác độc đó anh có thực hiện được không? Cả đời này sẽ không quay đầu lại, sẽ không tìm kiếm cô giữa bể người?
oOo
“Lục phu nhân đây là lần đầu tiên cô làm kiểm tra siêu âm?”
Mẫn Nhu khó
khăn ngẩng đầu, nhìn bức hình siêu âm có chấm đen, trên mặt nở nụ cười
hạnh phúc, nghe bác sĩ hỏi mới đưa mắt nhìn sang.
“Lục phu nhân, chuyện tôi muốn nói tiếp đây mong là cô chuẩn bị tâm lý thật tốt”
Khoa phụ sản mở ra, Lục Thiếu Phàm dựa người vào tường liền đứng thẳng dậy, đi lên
trước ôm lấy Mẫn Nhu dường như tâm tình đang xuống thấp:
“Thế nào rồi? Không phải lúc nãy còn tốt sao, bác sĩ nói thế nào?”
Đậu Đậu đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế cũng nhạy cảm nhận ra sự dị thường của Mẫn
Nhu, liền vung vẩy chân tay, trợt xuống ghế, đến bên Mẫn Nhu, kéo váy cô yếu ớt hỏi:
“Mẹ, có phải em con chọc mẹ giận”
Mẫn Nhu hữu
khí vô lực lắc đầu, xoa đầu Đậu Đậu, gương mặt tươi sáng mang theo nụ
cười mệt mỏi, tựa vào người Lục Thiếu Phàm, giọng nói buồn bã thì thầm:
“Thiếu Phàm, chúng ta phải mua thêm ít đồ dùng cho con nít nữa”
Mẫn Nhu như
thấy được sự kinh ngạc từ cơ thể Lục Thiếu Phàm, ngước mắt nhìn thần sắc sững sờ của anh, bên môi nở nụ cười hài lòng, nhìn Đậu Đậu đang vấy
quanh cô nói:
“Đậu Đậu
không chỉ có một đứa em, mà sẽ có 2 người, có thể là hai em gái, cũng có thể là một em gái và một em trai”
Đậu Đậu cái hiểu cái không đung đưa đầu, miệng mở ra tính hỏi thì thấy cha đã ôm chặt mẹ, không để cho nó có cơ hội hỏi.
Ngón tay
thon dài vuốt ve đôi gò má bóng loáng, sau đó dừng lại nơi hàng lông
mày, ngón tay được cắt sạch sẽ êm ái vuốt theo viền lông mày của cô. Đôi mắt sáng rực đen tuyền mang theo sự vui mừng kích động, anh cúi đầu hôn lên trán cô, hạ giọng nói:
“Cám ơn em đã cho anh biết tin tốt này”
Mẫn Nhu vui
vẻ cười tươi, một tay vòng lấy Lục Thiếu Phàm một tay nắm lấy Đậu Đậu
đang kháng nghị, cô cười khẽ dịu dàng nhìn Lục Thiếu Phàm:
“Chúng ta về nhà đi, em muốn biết phản ứng của mẹ và gia gia sẽ thế nào khi biết tin này”
Mẫn Nhu kích động nắm lấy tay hai cha con, Đậu Đậu vui vẻ chạy chậm theo, Lục Thiếu
Phàm lại từ tốn mặc cô lôi kéo, môi nở nụ cười, đuổi theo bước chân của
Mẫn Nhu.
Lúc đi qua
phòng bệnh, Mẫn Nhu vô tình nghe giọng nói chất vấn của một phụ nữ, còn
có cả tiếng bác sĩ bình tĩnh khuyên nhủ khiến cho phòng bệnh mất đi sự
yên tĩnh.
“Cái gì mà màng tử cung bị tổn thương, cổ tử cung dính liền? Ông có phải là
bác sĩ không vậy, sao có thể nói ra những lời thiếu trách nhiệm như thế. Con gái tôi mới hai mươi bảy tuổi, ông không biết chuyện không thể sinh con đối với một người con gái có nghĩa gì sao?”
Xuyên qua
cửa phòng bệnh, Mẫn Nhu chỉ thấy Hồng Lam phát cuồn lắc vai bác sĩ, Mẫn
Chí Hải muốn ngăn cản cũng không làm nổi, chỉ có thể nhìn Mẫn Tiệp hôn
mê bất tỉnh trên giường bệnh đành thở dài.
Không thể sinh con nữa…
Trời cao quả thật có mắt không thể bỏ qua cho Mẫn Tiệp lần nữa, cô ta thật sự gặp báo ứng, cả đời cũng không thể làm mẹ?
Người đáng
thương cũng có chỗ đáng hận, cô tuy không đồng tình với Mẫn Tiệp. Nếu
không phải Mẫn Tiệp cả ngày nghi thần nghi quỷ, điên đảo thị phi thì lúc này đáng ra nên ngồi trong nhà chứ không phải nằm trong bệnh viện nửa
sống nửa chết.
“Bệnh nhân sau khi ngã không ngay lập tức đưa đến viện. Sau đó lại bị một lực nặng đè xuống bụng, tử cung bị tổn thương nặng hơn so với việc hư thai
bình thường, có lời này không biết nên nói hay không?”
Bác sĩ do dự nói, bên trong phòng bệnh bao phủ một luồng không khí im lặng. Mẫn Nhu
không tính nghe lén, tính kéo Lục Thiếu Phàm và Đậu Đậu đi thì đụng mặt
Kỷ Mạch Hằng đang đi tới trước phòng bệnh.
Ánh mắt Kỷ
Mạch Hằng bình lặng, trong mấy giây khẽ chớp dường như không ngờ người
đứng ở cửa phòng bệnh nhìn họ là Mẫn Nhu. Vốn nên bước chân vào cửa
nhưng Kỷ Mạch Hằng lại ngưng mắt nhìn vẻ mặt lúng túng của Mẫn Nhu.
Cô không
phải đến thăm Mẫn Tiệp nhưng lại xuất hiện ở đây thật khiến người ta dễ
hiểu làm. Nếu Hồng Lam ở trong mà nhìn thấy không biết sẽ lại như thiêu
thân kết tội cô cái gì.
Mẫn Nhu dáng vẻ phục tùng đồng thời tự hỏi, Lục Thiếu Phàm ôm cô vào lòng, bàn tay
to để trên vai cô, nghênh đón ánh mắt Kỷ Mạch Hằng, môi tạo thành độ
cong ôn hòa. Đôi mắt đen sáng rực ẩn giấu sự lạnh lùng và địch ý đã hiện ra.
Rất rõ ràng, bất cứ người đàn ông nào cũng không muốn người phụ nữ của mình bị người khám dòm ngó, ngay cả Lục Thiếu Phàm vân đạm phong khinh cũng không
ngoại lệ.
“Bà xã, bác sĩ nói em mang thai là long phụng thai hay là sinh đôi?”
Ngón tay
thon dài của Lục Thiếu Phàm xoa bụng Mẫn Nhu, đôi mắt quan tâm khiến Mẫn Nhu cảm động, đầu ngón tay để trên mu bàn tay anh, mỉm cười nói:
“Phải hai tháng nữa mới biết, bây giờ bác sĩ chỉ nói em có tới hai phôi thai”
Quả nhiên,
ánh mắt Mẫn Nhu liếc sang thì thấy sắc mặt Kỷ Mạch Hằng đông lạnh. Lục
Thiếu Phàm vẫn ôm cô, ánh mắt nhu hòa nhìn chằm chằm bụng cô. Nếu đối
với Lục Thiếu Phàm đó là niềm vui thì bây giờ với Kỷ Mạch Hằng nó lại
như chế giễu.
Cô cũng
biết rõ dụng ý của Lục Thiếu Phàm, vẫn cố tình phối hợp. Không phải cô
muốn khiến Kỷ Mạch Hằng khó chịu, chỉ vì cô muốn Lục Thiếu Phàm tin rằng cô toàn tâm toàn ý với anh, không vì Kỷ Mạch Hằng mà dao động.
“Bác sĩ, nơi này không có người ngoài, bác sĩ mau nói cho chúng tôi biết tình hình thực tại”
Mẫn Chí Hải
tỉnh táo hơn Hồng Lam, cũng chưa tới mức phát điên. Những lời nói với
bác sĩ chứng tỏ vẫn bình tĩnh, không vì sợ mà quyết định không nghe.
Bác sĩ nhìn Mẫn Tiệp mất đi huyết sắc, sau đó nhìn Mẫn Chí Hải giận nói: “Hai người làm cha mẹ sao không khuyên con mình. Lần trước bệnh nhân sinh
non là do tôi làm phẫu thuật, tôi đã cảnh báo cô ấy. Vì cô ấy đã sẩy
thai hai lần giờ thêm lần này nữa, không nói đến chuyện không thể sinh
con, cho dù có thể sinh, cũng sẽ vì thói quen hư thai này mà không thể
bảo vệ được thai nhi”
Bác sĩ có ý
tốt khuyên bảo lại như một tiếng sấm vang lên giữa mặt hồ. Bên trong
không nói tới Mẫn Chí Hải và Hồng Lam, riêng người ngoài cửa là Kỷ Mạch
Hằng, Mẫn Nhu có thể thấy sắc mặt anh ta sa sầm, cả người tỏa ra mùi
giận dữ.
Tờ giấy
trong tay bị vứt xuống đất, đôi mắt lạnh lẽo chớp lóe bùng lên lửa giận
vì mình bị gạt. Ánh mắt lạnh lùng nhìn sáng mặt Mẫn Nhu, trở nên thâm
sâu khó hiểu, thân hình di chuyển không chút do dự đẩy cửa phòng bệnh.
Người bên
trong nhìn lại, Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng nhìn bác sĩ, gương mặt tuấn tú
lãnh khốc mang theo sự lạnh lẽo khiến người khác không dám làm ngược ý:
“Bác sĩ, lần trước cô ấy sanh non lúc đó đứa con mấy tháng tuổi?”