Gương mặt cô như bị lông mao lướt nhẹ qua, cảm giác nhột nhột. Mẫn Nhu đưa tay hất
đi lại chỉ chạm vào một bàn tay với khớp xương rõ ràng. Trán mang đến
cảm giác mềm mại mơn trớn, khi mở mắt ra, Mẫn Nhu giật mình đập vào mắt
là gương mặt anh tuấn của Lục Thiếu Phàm.
Đôi mắt đen
lấp lánh ánh sáng, đôi mắt dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn mờ ảo của cô. Mẫn Nhu nhẹ cong môi, nửa tỉnh nửa mơ híp mắt lại, chủ động ôm lấy Lục
Thiếu Phàm nói, thì thầm nói: “Sao anh lại dậy sớm thế?”
“Anh đánh thức em rồi sao? Ngoan, ngủ tiếp đi, lát nữa anh sẽ nhờ dì Mai gọi em dậy”
Lục Thiếu Phàm cúi người khi cô đang ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, rồi vui vẻ xuống giường đi vào phòng tắm.
Tiếng nước
chảy như có như không từ phòng tắm truyền ra, Mẫn Nhu nằm thư thái trên
giường, cảm giác mơ màng buồn ngủ cũng từ từ biến mất. Cô quay đầu nhìn
ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ cũng không muốn ngủ tiếp.
Khi Lục
Thiếu Phàm bước ra thì thấy Mẫn Nhu đang đứng ngồi bên cửa sổ, cánh tay
trắng mảnh mai bao lấy đầu gối, cả người co rúc trên ghế, mái tóc đen
mềm mại rủ xuống nơi thắt lưng. Dưới ánh nắng sáng rực thuần khiết cô
như tiên nữ từ trong khu rừng bước ra vừa thuần khiết lại xinh đẹp tao
nhã.
Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu lại nhìn anh đứng lặng ngay cửa, gương mặt cười rộ lên một nụ cười ngọt ngào vui vẻ.
Cô chỉ mặc
chiếc áo ngủ mỏng manh, nhận thấy vậy Lục Thiếu Phàm nhíu mày, anh không đi vào phòng thay đồ như mọi ngày ngay mà cầm lấy chiếc chăn nhung bên
giường đi đến cạnh cô, cẩn thận bọc lấy cơ thể cô, giọng nói ôn nhu mang theo vài phần nghiêm khắc: “Nếu bị cảm thì làm sao!”
Mẫn Nhu
ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ nghe anh ân cần trách cứ, môi cong lên, hơi
nghiêng người, nũng nịu giữ lấy thắt lưng của Lục Thiếu Phàm: ”Không phải là có anh bên cạnh em rồi sao!”
Đôi mắt cong cong như vầng trăng tỏa ra vầng sáng màu vàng, phản xạ ra khiến người
ta mơ màng. Lục Thiếu Phàm cụp mi xuống, nở nụ cười yêu thương, thở dài, đùa giỡn với tóc mái của cô, muốn ôm cô trở lại giường thì bị cô ngăn
lại
“Em muốn đưa Đậu Đậu đi học, thuận tiện hít thở không khí trong lành”
Từ hôm mang
thai, ngoại trừ tối qua đi ra ngoài Mẫn Nhu cũng không ra khỏi nha, hơn
nữa chuyện xảy ra tối qua cũng không vui vẻ gì, tâm trạng nặng nề là
không thể tránh khỏi. Lục Thiếu Phàm không phản đối, mọi việc đều dung
túng cô, Mẫn Nhu hôn anh, cười khúc khích bước khỏi ghế.
Chiếc ghế
dựa lau động, ngón tay trắng nõn vuốt nhẹ gương mặt, khóe môi và mắt
Lục Thiếu Phàm đều tràn đầy niềm vui, ánh mắt nhu hòa chưa từng rời khỏi bóng người mảnh mai đang đi vào phòng tắm
“Tiểu Nhu con dậy rồi sao? DÌ Mai, mau đi hâm nóng lại tổ yến cho Tiểu Nhu”
Bà Lục đưa
mắt nhìn Mẫn Nhu đi từ cầu thang xuống, gương mặt cao quý được vẻ vui
mừng, quay sang dì Mai thúc giục nói, sau đó giúp Mẫn Nhu kéo ghế: “Tiểu Nhu, tới đây ngồi kế bên mẹ”
Lúc nghe
tiếng bước, Lục Thiếu Phàm đang xem báo liền ngẩng đầu, bên trong đôi
mắt đen ôn hòa là nụ cười thản nhiên, anh đem tờ báo để sang một bên,
đứng dậy đi tới ôm nhẹ Mẫn Nhu, rồi vào phòng ăn.
Sáng sớm ở
trước mặt người khác ân ân ái ái, Mẫn Nhu thấy nụ cười trêu ghẹo của bà
Lục liền trở nên ngại ngùng muốn duy trì khoảng cách với Lục Thiếu Phàm. Anh lại càng bám chặt lấy, vẻ mặt ung dung không có gì xấu hổ.
Mẫn Nhu xin
phép đưa Đậu Đậu đi học. Bà Lục dù không muốn nhưng thấy Đậu Đậu vui vẻ
từ trong phòng chạy ra lại có Lục Thiếu Phàm hộ tống, bà cố gượng lắm
mới đồng ý, đồng thời bà cũng bảo lái xe trong nhà đi theo, để tránh lúc về Mẫn Nhu không có xe.
Sự quan tâm
của bà Lục không hề giả dối, có người mẹ như vậy Mẫn Nhu cũng cảm thấy
may mắn. Cô cũng không phải đứa con dâu bướng bỉnh ương ngạnh, dĩ nhiên
sẽ đồng ý với sự sắp xếp của bà Lục.
Xe ngừng bên đường, Mẫn Nhu dắt Đậu Đậu xuống xe, Lục Thiếu Phàm không như lần trước nhìn theo hai người mà cũng xuống xe theo nắm lấy tay Mẫn Nhu, thanh
tao lịch sự đi vào khu vực đi bộ.
“Sao anh không đi làm?”
“Vẫn còn sớm, đưa Đậu Đậu vào trường rồi đi cũng chưa muộn”
Lục Thiếu
Phàm tùy ý giải thích, anh nhìn cột đèn phía đối diện, thấy đèn sáng
lên, ánh mắt mới nhìn Mẫn Nhu, khóe môi cong lên cười cười, tay trái
nhéo lấy đầu mũi Mẫn Nhu: “Đi qua đi, ngốc ạ!”
Giữa dòng
người lui tới, bàn tay to của anh giữ chặt tay cô, Mẫn Nhu không kìm
lòng được áp sát anh, để anh dẫn cô đi, xuyên qua dòng người đông đúc
trên đường kẻ vạch chật chội dành cho người đi bộ.
Gió lạnh
thổi qua gò má, gò má lại không hề thấy lạnh, lòng bàn tay lại ấm áp,
bên môi nở nụ cười điềm tĩnh. Cuộc sống của cô nhờ có Lục Thiếu Phàm mới rời khỏi những tranh chấp, trở nên an nhàn hạnh phúc như thế.
“Cậu xem đi, cô ấy rất hạnh phúc”
Một nhà hàng xa hoa ở lầu hai nằm bên con đường đối diện, từ phía bên cửa sổ Tống Tử Minh quay đầu vào ánh mắt thu lại, khẽ đẩy mắt kiếng trên sống mũi,
gương mặt nhã nhặn nở nụ cười sâu xa, ánh mắt dõi theo người đàn ông
tuấn lãnh mắt vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nhắc khéo.
Bàn tay to
của Kỷ Mạch Hằng giữ lấy tách cà phê nổi cả gân xanh, bên trong đôi mắt thầm gợn sóng, giống như cố ép buộc bản thân kiềm chế tình cảm. Nghe
Tống Tử Minh không nặng không nghe nhắc, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng khiến Tống Tử Minh liền im lặng, ra vẻ bình thản ta đây xem
báo.
“Nghe nói lần trước cậu giúp cô ấy ngăn scandal, tính trở về làm tán tài Đồng tử sao?”
Không lâu
sau, Tống Tử Minh lại đưa mắt nhìn mặt Kỷ Mạch Hằng, trên gương mặt lãnh đạm anh tuấn xuất hiện vẻ phiền muộn, đôi mắt vẫn nhìn xuống con đường
đối diện, cho dù cô đã đi xa, cho dù cô đã có giai ngẫu làm bạn, cho dù
cô…
(1) giai ngẫu:Một đôi tốt đẹp, chỉ vợ chồng tốt đôi.
Quá nhiều
cho dù, nhưng lại không có một thứ thuộc về Kỷ Mạch Hằng anh, cô thật sự quên anh rồi sao? Hoàn toàn để anh và quá khứ trôi xa sao?
Tống Tử Minh nhìn Kỷ Mạch Hằng cố đè nén cảm xúc, buông tờ báo trong tay xuống, với
khả năng quan sát nhạy bén của luật sư cùng suy
nghĩ đầy lý trí, anh dĩ
nhiên quá rõ ràng tâm tư của Kỷ Mạch Hằng.
Ba năm
trước, Mẫn Nhu làm rất nhiều thứ cho Kỷ Mạch Hằng. Tống Tử là kẻ ngoài
cuộc đều nhìn thấy, cho rằng người bạn này của mình sẽ lấy làm cảm kích
trong lòng. Nhưng khi biết Mẫn Tiệp xuất hiện lại trong cuộc đời Kỷ Mạch Hằng, anh mới hiểu, tên ngốc này nếu bỏ người con gái như Mẫn Nhu nhất
định sẽ là bi kịch.
Trong tính
yêu ai đúng ai sai, không thể nói được, Kỷ Mạch Hằng yêu Mẫn Tiệp không
sai, sai là Kỷ Mạch Hằng đã không nhìn rõ con tim mình, chính vì thế mới tự làm bị thương mình, làm bị thương người khác!
Thế sự khó
ngờ, chỉ mấy tháng, Mẫn Nhu đã gả vào Lục gia một trong những nhà giàu
có quyền lực, trở thành thiếu phu nhân danh môn, lúc này người bạn tốt
của mình cũng tỉnh ngộ, nhận ra người phụ nữ mình yêu là ai.
Tống Tử Minh cười khổ xoa huyệt thái dương, tối qua chỉ vì một câu nói của Kỷ Mạch
Hằng, anh ta đã thức suốt đêm chuẩn bị tài liệu, dù người phụ nữ kia
kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của anh, anh còn đúng hẹn tới đây chỉ vì
muốn biết rõ thái độ của người bạn mình với phụ nữ kia thế nào. Lúc này, không cần Kỷ Mạch Hằng mở miệng, Tống Tử Minh vừa nhìn đã hiểu.
Thì ra ba
năm cực khổ duy trì tình yêu, hậu quả không phải là người phụ nữ kia rơi xuống vực thẳm trong đau khổ mà Kỷ Mạch Hằng hối hận cả đời. Tất cả mọi thứ của cô ấy hoàn toàn bắt đầu lại, tương lai của cô ấy hẳn là sẽ
không có Kỷ Mạch Hằng?
“Cậu cũng thật coi tiền như tát nước, cho dù cậu không ngăn đám kí giả đó, bọn họ cũng không dám đăng lên báo đâu.
Ánh mắt lạnh như băng không vui của Kỷ Mạch Hằng khiến Tống Tử Minh câm miệng, anh
cười nhạt đem tờ báo đẩy đến trước Kỷ Mạch Hằng, giọng nói bình thản
không hề khách sáo vạch trần một sự thật tàn nhẫn: “Mẫn Nhu sau
khi thành người của hào môn liền vì yêu mà trốn, danh môn thị trưởng Lục Thiếu Phàm cầu hôn, chấp nhận khế ước trăm năm”
Trên mặt
báo, một hình ảnh rõ ràng đập vào làm đau nhói mắt Kỷ Mạch Hằng, không
muốn thừa nhận, nhưng cô gái trong tấm tình cười rạng rỡ, ngũ quan quen
thuộc, gương mặt tươi sáng, trừ cô ra thì còn ai vào đây?
Giữa khung
cảnh đồng quê yên bình, cô dịu dàng bước tới, tay trong tay với người
đàn ông ung dung khí chất cao quý, gương mặt sạch sẽ anh tuấn, nụ cười
mỉm ôn hòa, mười ngón tay đan chặt vào nhau lấp lánh chiếc nhẫn sáng,
sau lưng họ còn là nhà thờ thánh Patrick nổi tiếng.
Người đàn
ông đó đưa cô đi Ireland, sống chết không rời, cùng chết cùng vui, nắm
tay nhau đến khi chết, bên nhau đến già, người đàn ông đó muốn dùng ước
định đó để trói chặt cô.
Kỷ Mạch Hằng nhìn nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp bên trong tấm ảnh rất lâu không dời mắt đi, bên trong nhà hàng yên tĩnh, tiếng nhạc du dương mà bên tai Kỷ
Mạch Hằng chỉ có giọng nói vô tình của Tống Tử Minh vạch rõ sự thật: “Một người bạn của mình làm ở tòa soạn báo nói mình biết, lúc đầu bài báo
này không nằm trên trang đầu, nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại khẩn vào
lúc rạng sáng mà tất cả tòa soạn đều ngừng in ấn, suốt đêm chủ bút phải
ngồi tự mình sửa bài, sau mấy giờ, bài báo gièm pha lại được tô san trát phấn thành mối kim ngọc lương duyên”
Tống Tử Minh miệng nhấp cà phê, đôi mắt đằng sau lớp kính lóe lên tia sáng, không để ý đến nét mặt cứng ngắc của Kỷ Mạch Hằng, tiếp tục nói: “Lục
Cảnh Vân cảnh trưởng của Tổng cục tin tức xuất bản, là người con thứ ba
của Lục gia, là chú ba của thị trưởng hiện tại, bây giờ các tòa soạn báo đều dựa vào tin tức mà tranh giành lợi ích, lại quên mất bối cảnh vào
quyền thế của Lục gia, họ có thể lật đổ một tòa soạn báo như nghiền chết một con kiến rất dễ dàng, chính vì vậy dù lần trước cậu không ra tay
thì mình nghĩ…”
Tống Tử Minh đột nhiên dừng lại, nhìn thuốc lá đang kẹp giữa ngón tay Kỷ Mạch Hằng,
vẻ mặt kinh ngạc, lông mày nhíu lại, nghe mùi thuốc lá ánh mắt Tống Tử
Minh sâu xa nhìn Kỷ Mạch Hằng hút thuốc: “Bắt đầu hút từ khi nào?”
Kỷ Mạch Hằng coi như không nghe thấy lời chỉ trích của Tống Tử Minh, đem đầu thuốc
lá nhấn vào gạt tàn, đứng lên khỏi ghế, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng mang theo tâm trạng suy sụp cô đơn. Đôi mắt liếc về phía cửa sổ, sau đó
nhìn Tống Tử Minh nói lời cảm ơn rồi bỏ đi.
Tống Tử Minh muốn uống cà phê, nhưng môi vừa chạm vào thành ly liền nhăn mặt, ngẩng
đầu nhìn bóng Kỷ Mạch Hằng xa dần, thở dài không biết làm gì hơn ngoại
trừ cảm thán.
Cà phê lạnh có thể đối tách khác, vậy trái tim của con người khi đã lạnh đi chỉ cần đổi là có thể ấm lại sao?