“Mẫn tiểu thư, cô không cần phải quyết định ngay, khi cô suy nghĩ kĩ rồi hãy cho tôi câu trả lời hợp lý”
Khi điện
thoại bên kia cúp, Mẫn Nhu cũng vừa tới tòa thị chính. Sắc trời bên
ngoài đã âm u, rất nhiều công nhân viên mặc đồ đen từ bên trong đi ra,
Mẫn Nhu liếc nhìn đồng hồ đã là giờ tan tầm.
Đây không
phải lần đầu tiên cô tới tìm Lục Thiếu Phàm, dù không ai dẫn đường cô
cũng có thể tìm được phòng làm việc của Lục Thiếu Phàm, vừa đi tới cửa
mém chút nữa đụng vào thư kí Triệu đang mở cửa đi ra.
“Mẫn tiểu thư… a không đúng, Lục thiếu phu nhân…”
Triệu Linh có chút lúng túng, Mẫn Nhu cười hờ hững, ánh mắt nhìn vào bên phòng làm việc, Triệu Linh liền tinh ý mở cửa giúp cô: “Lục thị trưởng nói phu nhân sẽ không tham gia yến hội, tôi đang định tìm người đi thay đây”
Mẫn Nhu nhấc chân lên khẽ khựng lại, kinh ngạc nhìn Triệu Linh. Hiển nhiên, anh
không cho cô biết chuyện yến hội, Triệu Linh cũng nhận ra mình nói sai, vội vàng né tránh ánh mắt nghi ngờ của Mẫn Nhu ôm đống văn kiện biến
đi.
Lục Thiếu
Phàm không kể chuyện yến hội với cô, Mẫn Nhu không giận, nhưng nghe
Triệu Linh nói đi tìm người đi thay cũng đủ thấy vẻ mặt hớn hở của anh,
cô có thể đoán ra Lục Thiếu Phàm không nói cho cô vì muốn tốt cho cô. Cô bây giờ không phải chỉ có một mình.
Mẫn Nhu nhẹ
nhàng đẩy cửa vào. Bóng người cao to thong thả đứng trước cửa sổ. Anh
đưa lưng về phía cô, Mẫn Nhu không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng từ
giọng nói lãnh đạm cô có thể đoán Lục Thiếu Phàm lúc này không vui lắm.
“Một mình tôi tới là được… tôi sẽ giải thích với vợ chồng ông Dario.”
Giọng nói
Lục Thiếu Phàm bình thản không lên xuống du dương nhưng Mẫn Nhu lại thấy được anh trả lời rất thuyết phục và xuôi tai kiên định giữ vững lập
trường mình, cũng từ nội dung đối thoại cô cũng đoán ra đối phương gọi
tới vì giúp Lục Thiếu Phàm an bài bạn gái.
Cách xa như
vậy, Mẫn Nhu có thể nghe thấy giọng nói khuyên bảo từ đầu kia, tuy cô
không nghe rõ lắm nhưng cũng đại khái nghe được yến hội lần này rất quan trọng.
“Tôi không cần bạn gái.. cứ như vậy…”
Lục Thiếu
Phàm ngừng nghỉ đáp, đáp án trước sau không đổi, khi anh tính cúp điện
thoại thì phía sau một giọng phụ nữ trong veo khẽ cười vang lên: “Nếu tôi cần bạn trai thì sao đây Lục thị trưởng?”
Lục Thiếu
Phàm xoay người, lúc anh nhìn thấy cô vẻ lạnh lùng trong nháy mắt tựa
như băng tuyết bị tan ra, gương mặt đầy sức sống, khóe môi cong cong,
híp đôi mắt đen, nhìn Mẫn Nhu càng lúc càng tới gần.
Sau vài giây im lặng là tiếng người đàn ông bên đầu dây hỏi, Mẫn Nhu tay mắt lanh lẹ trước khi Lục Thiếu Phàm từ chối liền giữ lấy bàn tay anh, hướng điện
thoại về phía mình: “Yên tâm đi, Thị trưởng Lục sẽ mang theo bạn gái”
Mẫn Nhu trả
điện thoại cho Lục Thiếu Phàm, nhìn gương mặt của anh cười có chút vô
tim cô phế, tiến lên vòng qua khuỷu tay Lục Thiếu Phàm, thúc giục: “Lục thị trưởng, còn không đi?”
Giữa hai
lông mày Lục Thiếu Phàm hiện lên vẻ cưng chìu, không biết làm sao với
cô, nhéo nhẹ đầu mũi Mẫn Nhu, ánh mắt liếc sang chiếc bình giữ nhiệt mà
cô đang cầm trên tay: “Mang cho anh ăn sao?”
Nói xong,
Lục Thiếu Phàm liền cầm lấy nó không hề ngượng ngập. Khi anh mở nắp ra,
mùi xương hầm nồng đậm. Khóe miệng cong lên tạo thành độ cong, cụp mắt
xuống nhìn Mẫn Nhu, gương mặt bao phủ nụ cười sung sướng.
Anh giống
như đứa trẻ to lớn, gương mặt tao nhã thoát tục không hề che giấu cảm
xúc của mình, kéo Mẫn Nhu qua, ngồi xuống ghế, bắt đầu húp canh.
“Không phải còn đi yến hội sao?”
Mẫn Nhu nghĩ Lục Thiếu Phàm sẽ húp canh vội vàng nhưng anh lại thong thả đổ đầy một
chén, hoàn toàn quăng chuyện yến hội ra sau. Thế giới của anh lúc này
chỉ còn cô và chén canh hầm.
Trước đây
không lâu, những thứ cô dùng hết tâm sức để làm lại bị vứt trong thùng
rác, không ai bận tâm, dù nó có rơi có bị thiu cũng sẽ ném vào đống lửa
hóa thành tro bụi..
Vậy mà có
một người đàn ông vì được cô nấu mà mừng rỡ như điên. Anh như đứa trẻ,
gương mặt anh tuấn nở nụ cười rất rõ. Thì ra, tình yêu rất đơn giản,
không cần cứ phải nói phải làm, chỉ cần trong lòng người đó có mình thì
dù một ánh mắt cũng đủ!
Môi Lục
Thiếu Phàm vừa chạm vào thành chén Mẫn Nhu liền ngăn lại, cẩn thận bưng
lấy chén canh trong tay anh, dùng muỗng khuấy nói: “Để nguội bớt đã nếu không sẽ bị phỏng đó”
Khi Mẫn Nhu
cảm thấy được rồi, mới hài lòng đưa chén canh trả lại cho Lục Thiếu
Phàm. Không ngờ cô lại thấy ánh mắt hoàn mỹ của Lục Thiếu Phàm lại nhìn
cô, không hề dời đi,c cô bối rối ho khan, né tránh nhìn thẳng vào mắt
Lục Thiếu Phàm.
“Nha, uống đi”
Lục Thiếu
Phàm cong môi, thưởng thức hai gò má ửng đỏ của Mẫn Nhu, không đón lấy
mà đưa tay trái lên, vẻ mặt vô hai dáng vẻ mong chờ: “Tay của anh bị thương, nếu bưng một tay sợ sẽ chạm tới vết thương”
Khóe mắt Mẫn Nhu giật giật, vừa rồi anh không nói như vậy. Nhưng lý do chính đáng
như thế, nhìn đóng băng gạc bao lấy vết thương trên ngón tay mọi ý định
phản bác chưa lâm chiến đã sụp đổ giống như con chó nhỏ ngoan ngoãn lại
gần, nhìn vết thương kia mà đau lòng đến muốn rơi nước mắt.
Khi một
người đối với mình trở nên thật quan trọng thì dù anh ấy đứt một sợi
tóc, mình sẽ cảm giác rất tức ngực rất đau lòng. Phụ nữ có thai thường
đa sầu đa cảm tuyệt đối không phải đối thủ của Lục Thiếu Phàm.
“Hôm nay anh thay thuốc chưa?”
Mẫn Nhu thổi muỗng canh, cảm thấy không còn nóng mới đút cho Lục Thiếu Phàm, nhìn
Lục Thiếu Phàm nuốt xuống lại không cách nào khỏi lo lắng cho vết thương trên tay Lục Thiếu Phàm, vội vàng hỏi.
“Ân, vết thương đã khép lại rồi, đừng lo nữa”
Ngón tay
thon dài vuốt ve hai má bóng loáng Mẫn Nhu, Mẫn Nhu giận dỗi đút tiếp
muỗng tiếp theo vào miệng Lục Thiếu Phàm, ăn xong một chén, Mẫn Nhu tính đóng lại thì Lục Thiếu Phàm đoạt lấy bình giữ nhiệt, bên tai là giọng
nói chân thật của anh: “Anh vẫn chưa ăn xong mà”
Thấy Lục
Thiếu Phàm bướng bỉnh như vậy là lần đầu tiên Mẫn Nhu gặp, anh giống như cậu bé không được cho kẹo, bất mãn tố cáo cô, nhìn gương mặt anh tuấn
nho nhã, lông mày nhíu lại, cánh tay dài giữ lấy bình giữ nhiệt còn một
nửa phần canh, đôi mắt trong suốt nhìn cô trân trân: “Đây là lần đầu tiên em nấu canh cho anh, anh không muốn bỏ”
Thấy ánh mắt kiên quyết và nghiêm túc của anh, Mẫn Nhu nhẹ nhàng nhướng mày, trong
lòng vừa xót vừa thấy hỗn loạn, không biết nên làm thế nào
đối mặt với
anh.
Cô nghĩ bản
thân đã làm quá tết, muốn đem hết sức lực ra yêu anh, nhưng nhìn anh quý trọng canh cô làm như báo vật, cô mới ngộ ra. Cô vẫn chưa đủ tốt ít
nhất, ít nhất cô đối với Lục Thiếu Phàm vẫn chưa thể giống như Kỷ Mạch
Hằng.
Cô sợ yêu ai đó, lui vào góc, đắm chìm trong sự che chở của Lục Thiếu Phàm, quên đi cách yêu một người?
“Thân thể không thoải mái sao?”
Mẫn Nhu lấy
lại tinh thần thấy ánh mắt khẩn trương quan tâm của Lục Thiếu Phàm, cô
không nói gì, chỉ yên lặng tựa vào ngực anh, hưởng thụ mùi hương đặc
trưng thanh mát của Lục Thiếu Phàm, sau đó ngẩng đầu hôn lên gò má anh,
ôm lấy cổ anh: “Canh này mang về nhà đi, đợi khi yến hội xong lại ăn tiếp”
Lồng ngực Lục Thiếu Phàm phập phồng, trước khi anh mở miệng cô giành nói: “Không được đuổi em về nhà. Dù em muốn làm hiền thê lương mẫu, nhưng thỉnh
thoảng cũng phải ở bên chồng mình trong những trường hợp cần thiết”- Nếu như cô ở bên anh mang cho anh phiền toái đếm không xuể, như vậy em
càng cảm thấy mình vẫn chưa đủ yêu anh, không cách nào cùng anh đồng tâm hiệp lực đối mặt với sóng gió cuộc đời.
Ánh mắt
trong sáng của Lục Thiếu Phàm chiếu lên gương mặt kiên định của Mẫn Nhu, đầu ngón tay nhéo nhéo mi tâm, cuối cùng khuất phục ôm lấy cô.
Cô muốn ở
bên cạnh anh, cùng anh phá sóng gió, chém gai. Anh làm sao không nghĩ
tới, bảo vệ cô giữa thế gian phòng hoa này, nơi nào ấm lạnh anh cũng
biết.
“Anh chắc chắn em có thể mặc như thế này đi sao?”
Bên trong xe thể thao, Mẫn Nhu tự nhìn lại trang phục giản dị của mình, nghiêng đầu
nhìn vẻ ngoài của khách sạn cảm giác mình ăn mặc không hợp lắm. Nhưng
Lục Thiếu Phàm lại tự nhiên chưa từng thấy, nhìn anh từ trên xuống dưới
chỉ có hai chữ: “Xinh đẹp”
Làm gì có ai thấy phụ nữ tham gia yến hội lại mặc quần áo đơn giản giầy đế bệt? Mẫn
Nhu giận dỗi liếc Lục Thiếu Phàm, nếu không phải anh quyết ăn xong canh, cô cũng đủ thời gian đi mua lễ phục, không phải như bây giờ phải đi mạo hiểm.
“Xuống xe thôi, mọi người đang chờ chúng ta”
Vừa rồi cũng đâu thấy anh gấp như vậy?
Lục Thiếu
Phàm mở cửa giúp Mẫn Nhu, cô khẽ cắn môi hiên ngang lẫm liệt xuống xe,
nhìn tòa kiến trúc sừng sững trước mắt, còn có cả huy hiệu, cô thầm oán
Lục Thiếu Phàm: “Lục Thiếu Phàm, anh có chắc chắn em sẽ không bị người ta khinh bỉ không?”
Lục Thiếu Phàm giao chìa khóa cho lễ tân, hơi nghiêng mắt nắm lấy tay Mẫn Nhu, môi nở nụ cười thản nhiên kéo cô vào trong.
“Hôm nay, ở yến tiệc em sẽ là xinh đẹp nhất, yên tâm đi”
Mẫn Nhu dù
không quan tâm chính trị nhưng cũng biết nghị sự viên. ở thời kì dân
quốc, nó là nơi mở tiệc chiêu đãi các quan chức ngoại giao, qua đó có
thể thấy sự khác thường của nó. Hai người đi thẳng một đường, lâu lâu
còn thấy vài người ngoại quốc, trong đầu Mẫn Nhu lóe lên, dừng lại,
nghênh đón ánh mắt khó hiểu của Lục Thiếu Phàm.
“Lục Thiếu Phàm, sao anh không nói cho em biết lần này anh tới tham gia yến hội của đoàn phỏng vấn Florence.”
Lục Thiếu Phàm chấp nhận sự suy đoán của Mẫn Nhu, khác với vẻ khẩn trương của cô, anh lại xem như chuyện bình thường nói: “Chỉ là mời một chút quan viên và nhân vật nổi tiếng, không có gì phải lo cả”
Mẫn Nhu đánh giá những vị khách trẻ đi lướt qua cô, họ đều mặc lễ phục hoa lệ, chân
mang giày cao gót. Lúc họ đi ngang qua cô, cũng dùng ánh mắt khinh khi,
nhất là khi cô đi bên cạnh Lục Thiếu Phàm thì càng bất mãn.
Khóe môi Mẫn Nhu giật giật, đón nhận ánh mắt tha thiết của Lục Thiếu Phàm, chủ động
vòng qua khuỷu tay anh, cao ngạo hất cằm, dù không mặc lễ phục xa hoa,
nhưng sự tỏa sáng từ cô lại không thể che lấp được.
“Sao lại mặc như mấy bà cô thế kia, như vậy có xứng đáng đứng bên Lục thị trưởng?”
“Phải đó, dù không mang theo Mẫn Nhu cũng nên mang theo ai đó có sức cạnh
tranh hơn, sao lại dẫn theo một đứa con gái nhà quê chứ?”
Mẫn Nhu hít sâu, liếc mắt nhìn hai cô gái trẻ, gương mặt nở nụ cười lúm đồng tiên, làm nũng hỏi Lục Thiếu Phàm: “Ông xã à, trong mắt người tình thì mình là Tây Thi, có phải không?”
Lục Thiếu
Phàm cười yếu ớt xoa cằm, anh xem như không thấy vô số ánh mắt khát vọng nhìn mình, chỉ cưng chìu nhìn gương mặt tươi cười của Mẫn Nhu.
Hai cô gái
kia nghe Mẫn Nhu gọi ông xã liền ngẩn người, không dám tin nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu tựa vào Lục Thiếu Phàm, ưu nhã đi vào trong, lúc đi ngang qua
hai cô gái kia liền như vô ý cố tình thì thầm nói: “Trong mắt người tình những người khác đều là cứt chó”