Khi Mẫn Nhu
và Lục Thiếu Phàm quay vào trong đại sảnh tiệc, người chủ trí ngẩng cao
đầu hoan nghênh đôi nam nữ người Ý, dưới khán đài quan khách cũng vỗ
tay, không khí của bữa tiệc cũng dâng cao.
“Trên sân khấu người đàn ông Ý là ngài Dario phó thị trưởng thành phố Forence, bên cạnh là vợ ông ấy”
Lục Thiếu
Phàm đứng bên cạnh cô giới thiệu sơ qua các nhân vật chính đêm nay. Mẫn
Nhu vừa vỗ tay vừa đánh giá hai vợ chồng Dario, ông Dario tuy nghe phiên dịch nhưng mặt vẫn nở nụ cười hiền lành, phu nhân Dario cũng dịu dàng
mỉm cười.
Khi Lục
Thiếu Phàm và Diệp Vân Thao được mời lên đọc diễn văn, Mẫn Nhu im lặng
đứng giữa đám đông phía bên ngoài nhìn người đàn ông khí chất ưu nhã
quyến rũ phía trên sân khấu.
Anh không
cần suy nghĩ nói ra những từ ngữ hoa lệ mà chỉ dùng khí chất cao quý của mình đứng trên sân khấu, mỉm cười bắt tay ông Dario cũng đã là cách
chào mừng tốt nhất.
Nguyên nhân tối nay Lục Thiếu Phàm phải mang theo bạn gái là vì vợ chồng Dario hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Mẫn Nhu cảm
thấy có ai nhìn mình chằm chằm từ đằng sau, cô quay đầu ngoại trừ một
vài quan khách đang nhìn lên sân khấu cũng không có gì khác thường. Cô
tự trách mình, phụ nữ có thai nên mẫn cảm tới vậy sao?
Sau nghi
thức đơn giản, các vị khách cũng không ngồi vào vị trí ngay, vợ chồng
Dario theo sự chỉ dẫn của Diệp Vân Thao thăm hỏi các quan viên khác của
thành phố A, Lục Thiếu Phàm cũng rãnh rỗi quay về bên cô/
“Có phải rất chán không?”
“Có thể là do em không quen, nhưng về sau sẽ quen thôi”
Lục Thiếu
Phàm săn sóc giúp cô chỉnh sửa tóc, lúc người khác không chú ý liền dẫn
Mẫn Nhu vào một góc hưởng thụ thế giới của hai người.
“Madne”
Một giọng nữ trong veo từ sau vợ chồng Dario cất lên khiến cho mọi người đang nói
chuyện liền quay đầu nhìn. Cảnh vệ mở cửa ra, một cô gái mặc chiếc váy
màu xanh cao gầy, mái tóc nâu rám nắng được đánh rối vén lên, ngũ quan
xinh đẹp trắng trẻo, đôi hai mắt xanh như nước biển tựa như có thể đem
người ra hút vào biển sâu vô tận
Nàng nhếch
miệng cười, không hề có vẻ ngượng ngùng của con gái phương Đông, vô số
ánh mắt soi mói nhìn lại, chân mang giày cao gót đi tới bên vợ chồng
Dario theo lễ nghi hôn lên má hai người, còn khẽ nói vài câu.
“Cô ấy thật xinh đẹp”
Mẫn Nhu thấp giọng thì thầm, hứng thú quan sát cô gái Ý xinh đẹp năng động kia. Lục
Thiếu Phàm thì ôm cô, ghé vào tai khàn khàn nói:
“Không đẹp bằng vợ anh”
Mẫn Nhu cố
nén cười, bàn tay nhỏ bé đánh anh một chút, sau đó lại nhìn theo tiêu
điểm của bữa tiệc. Khi nhìn thấy đôi mắt khiêu khích khinh bỉ của cô
gái, Mẫn Nhu hơi sững người, nhìn cô gái xoay người đi, trong đầu lưu
lại dấu chấm hỏi.
“Sao em lại thất thần vậy?”
“Cô gái đó hình như thích anh phải không? Em cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn em có gì đó khác lạ”
“Cô
ấy là con gái của vợ chồng Dario, anh cũng vừa gặp lần đầu, trừ khi cô
ấy vừa nhìn thấy anh đã yêu. Nhưng mà từ khi đi vào, cô ấy cũng không hề nhìn anh lấy một lần”
Lục Thiếu
Phàm không phải đùa giỡn đáp khiến Mẫn Nhu càng thêm khó hiểu. Không
phải vì đàn ông, vậy vị tiểu thư Dario đó lại xuất hiện ở đây một cách
vô lý như vậy, lần đầu gặp còn dùng ánh mắt khinh thường đầy địch ý nhìn cô, khiến cô không thể không tưởng tượng.
“Cô ấy không nhìn anh có thể là để che giấu, muốn em không cảnh giác nữa”
Mẫn Nhu vặn vẹo lông mày, Lục Thiếu Phàm bất đắc dĩ cười khẽ, giữ lấy cằm của cô, cười nói: “Một người con gái không nhìn người đàn ông khác có thể vì trong lòng cô ấy đã có đối tượng rồi”
Trên thực
tế, tất cả mọi nghi ngờ của Mẫn Nhu đều rõ ràng khi thấy Tiểu thư Dario
và Mẫn Tiệp tay trong tay xuất hiện ở bữa tiệc. Mẫn Nhu thậm chí còn
đoán là người trăm phương ngàn kế muốn Lục Thiếu Phàm mang bạn gái tới
chính là Mẫn Tiệp.
Không thể
trách cô lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Mẫn Tiệp ở trong mắt không
phải quân tử, ngay cả tiểu nhân cũng không bằng.
Trang phục
của Mẫn Tiệp khác hẳn Mẫn Nhu, Mẫn Tiệp ăn mặc rất tinh tế, lễ phục màu
vàng xanh hở một bên vai được thiết kế đặc biệt phù hợp với dáng người
thon thả nhỏ bé của Mẫn Tiệp, mang đến cho Mẫn Tiệp sự tươi trẻ tràn đầy sức sống.
Tiểu thư
Dario và Mẫn Tiệp cười nói vài câu liền dẫn Mẫn Tiệp tới trước mặt cha
mình, dùng tiếng ý giới thiệu hai bên. Mẫn Nhu uống ly nước nóng Lục
Thiếu Phàm vừa mang tới, có thể nghe thấy giọng Mẫn Tiệp ân cần chào
hỏi.
“Tiểu thư Dario, học ở đại học Milan”
Lục Thiếu
Phàm không đầu không đuôi nói lại làm cho Mẫn Nhu bừng tỉnh. Nếu Mẫn
Tiệp và tiểu thư Dario thật sự là bạn đại học, như vậy chuyện hai người
xuất hiện cùng nhau và cả thái độ chán ghét của tiểu thư Dario dành cho
cô cũng trở nên dễ hiểu.
Mẫn Nhu chế
giễu cong khóe môi, không để ý tới tiểu thư Dario, cùng Lục Thiếu Phàm
chuẩn bị ngồi xuống. Nếu cô đoán đúng, vị tiểu thư Dario cũng không thù
oán với cô, vấn đề là Mẫn Tiệp”
Mẫn Tiệp có
thể đóng kịch giả vờ yếu ớt, không chừng đã nói xấu cô. Cô ta một khi mà nói chỉ biết cố hết sức tô đen mọi thứ, đem những tội danh trút lên cô, lúc trước Kỷ Mạch Hằng không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?
Mẫn Tiệp coi cô là cái đinh trong mắt, cô cũng muốn nhổ được cái gai Mẫn Tiệp đâm
trong da thịt mình!! Giữa hai người, nếu như có mối quan hệ nào thì đó
chính là cả hai đều hận nhau.
Lục Thiếu
Phàm là thị trưởng thành phố A dĩ nhiên là ngồi gần chủ tọa ông Dario,
Diệp Vân Thao cũng ngồi kế bên, Mẫn Nhu cũng ngồi vào bàn dành cho phu
nhân, trong những người đó có tiểu thư Dario và Mẫn Tiệp!!
Trước ánh
mắt thân mật của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu mỉm cười nhìn anh, cầm lấy
chiếc đũa bắt đầu ăn, dùng hành động nói cho Lục Thiếu Phàm cô không
sao.
Lúc đang ăn
cơm thì không có thông dịch viên, có người nhân cơ hội này xin đi giết
giặc trở thành sứ giả trao đổi giữa hai ngôn ngữ, biểu hiện nhiệt tình
của Mẫn Tiệp thật khác với Mẫn Nhu chỉ im lặng ngồi một bên, không ai
nói chuyện với cô.
Phụ nữ là
động vật hay ghen tỵ, nhất là khi tụ họp lại, thường sẽ thích cô lập
người xuất sắc nhất. Mẫn Nhu giống như bộ đội hàng không, ai cũng không
ngờ một ngôi sao giới giải trí lại thành phu nhân nhà giàu, đối với họ
giống như tảng đá trong một đêm biến thành kim cương.
Nếu bên cạnh họ có chồng thì sẽ a dua nịnh hót khen Mẫn Nhu. Dù đối với Mẫn Nhu bất
mãn cũng sẽ không dám lấy tiền đồ của chồng mình ra đùa, chỉ dám ở sau
lưng Mẫn Nhu khoa chân múa tay. Đây cũng là thói hư của phụ nữ, ở trong
giới giải trí vài năm, Mẫn Nhu đã thấy rõ, cũng sẽ không vì nó mà để
trong lòng, đương nhiên điều kiện là đối phương không được chạm vào cô.
“Bên bàn đàn ông họ đều uống rượu rồi, chúng ta cũng vui vẻ một chút”
Ngồi cùng
bàn có một vị thiếu phụ ra hiệu cho nhân viên phục vụ khui rượu. Sau đó
đứng dậy rót rượu dùm người khác, hai mẹ con Dario theo sự phiên dịch
của Mẫn Tiệp cung lễ phép cảm ơn, chai rượu khi để vào miệng ly Mẫn Nhu
liền vì một câu của Mẫn Nhu mà phá đi không khí hòa thuận.
“Ngại qua, tôi không được khỏe, không thể uống rượu.”
Bản thân Mẫn Nhu đã mang lại khí chất diễm lệ tuyệt sắc, không
nói lời nào cũng
khiến người ta có ấn tượng mèo chê mèo dài đuôi, hiện tại lại nói ra câu đó khiến ai cũng mất hứng, không tránh được bị chế giễu.
“Thị trưởng phu nhân khinh thường không muốn cùng đám tiểu thư chúng tôi uống rượu nên mới viện cớ như thế sao?”
Tiếng cười
giỡn trêu ghẹo không hề có ý vui dùa, Mẫn Tiệp sớm đã tích cực phiên
dịch cho phu nhân Dario, phu nhân nghe xong liền nhíu mày.
Bảy tám ánh mắt đều bất mãn nhìn cô, Mẫn Tiệp thì xem náo nhiệt, Mẫn Nhu nở nụ cười sáng rỡ, hai tay xoa xoa bụng, xấu hổ nói:
“Tôi đang mang thai, bác sĩ dặn phải chú ý ăn uống”
Trừ vẻ mặt
nghi ngờ của mẹ con Dario và sắc mặt cứng đơ của Mẫn Tiệp, những người
khác cũng không nói thêm, ngại ngùng chúc vài câu, cúi đầu. Dáng vẻ
nghiêm túc khiến cho Mẫn Nhu không khỏi suy đoán có phải các vị phu nhân đó đang suy nghĩ nhân cơ hội này lấy lòng Lục Thiếu Phàm?
“Sao lại thế này?” (Tiếng Ý)
Sắc mặt tiểu thư Dario nhìn vẻ khó coi của Mẫn Tiệp, sau đó nhìn gương mặt cười hạnh phúc của Mẫn Nhu, dịu giọng thì thầm. Mẫn Tiệp bị tiểu thư Dario kéo
vài cái, Mẫn Tiệp lấy lại tinh thần phiên dịch, không còn cười nói vui
vẻ, dù Mẫn Nhu nghe không hiểu cũng biết giọng nói Mẫn Tiệp đã mất đi
vui vẻ.
Khi tiểu thư Dario nghe xong cũng giống như Mẫn Tiệp mặt tái lại nhìn Mẫn Nhu. Sau
đó lôi kéo Mẫn Tiệp bàn luận xôn xao, không biết âm mưu gì. Mẫn Nhu
nhướng lông mày, thu nụ cười lại, đang định động đũa thì phu nhân Dario
kéo lại, lúc này bà ấy cũng không dùng tiếng Ý.
“ Are you pnegnant?” (Cô mang thai sao?)
Mẫn Nhu thấy gương mặt bà ôn hòa nhất là mỗi khi nhìn xuống bụng Mẫn Nhu ánh mắt
càng thêm dịu dàng, không hề có mưu đồ. Mẫn Nhu cong môi, gật đầu nói:
“Yes”
Dario phu
nhân dùng tiếng anh không lưu loát nói với vị phu nhân bên cạnh, hai
người liền đổi chỗ ngồi, sự đổi chỗ quả nhiên thu hút không ít ánh mắt.
Mẫn Nhu theo bản năng nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, anh mỉm cười sâu xa
nhìn cô, ánh mắt tín nhiệm làm cho Mẫn Nhu thả lỏng nghi ngờ tán gẫu
cùng phu nhân Dario.
“Có thể kể cho tôi biết làm sao cô gặp chồng mình không?”
Phu nhân
Dario dùng ánh mắt chân thành, mang theo tò mò nhìn Mẫn Nhu chăm chú.
Trước câu hỏi của bà, Mẫn Nhu đỏ mặt, nếu là bình thường cô sẽ ngại
ngùng nói lảng sang chuyện khác nhưng gặp tình cảnh coi như không vì
mình, cô cũng nên suy nghĩ cho Lục Thiếu Phàm, năng lực đổi trắng thay
đen của Mẫn Tiệp cô cũng đã từng lĩnh giáo qua!
“Tôi gặp anh ấy cách đây hai năm, khi đó tôi đã có bạn trai”
Các vị phu
nhân ngồi cùng bàn ít nhiều cũng biết tiếng Anh, nghe Mẫn Nhu kể đều
ngừng dùng đũa, hóng lỗ tai nghe chuyện, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn sang Lục
Thiếu Phàm đang nói chuyện với người khác, sau đó nhìn thẳng phu nhân
Dario.
“Khi tôi yếu đuối nhất anh ấy đã xuất hiện, làm cho tôi hiểu được cái gì là hạnh phúc”
Mẫn Nhu cũng không phải bình hoa di động trang trí cho tình yêu của hai người, lại
càng không muốn nhào nặn Lục Thiếu Phàm trở thành người vĩ đại, cô bình
thản kể lại, không thêm bớt chỉ bày tỏ nội tâm mình chân thật nhất.
Cô chưa từng nghĩ, có một ngày cô lại có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của quá khứ, không oán hận không đau khi nhắc tới. Cô như người ngoài cuộc bình thản miêu tả lại tình cảm của mình.
Để làm được
như vậy cần dũng khí rất lớn, Mẫn Nhu không tự chủ quay đầu, không để ý
đến vẻ mặt cổ quái của mọi người cùng bàn mà nhìn Lục Thiếu Phàm. Anh
đang cùng ông Dario nói gì đó, gương mặt anh tuấn nở nụ cười bên cạnh
mọi người đang phụ họa.
Giữa hai
người dường như luôn có từ trường cảm ứng, Lục Thiếu Phàm đang cười nói
liềng ngẩng đầu, thấy ánh mắt say mê của cô, trong mắt anh cũng hiện lên vẻ thân thiết không che giấu. Mẫn Nhu mím môi, đưa mắt nhìn phu nhân
Dario cười mập mờ.
“Lei giace va”
tiểu thư
Dario đột nhiên chỉ và Mẫn Nhu giận nói, Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ bất bình
căm hận của cô gái, đưa mắt nhìn sang Mẫn Tiệp liền sáng tỏ, cũng không
muốn biết Mẫn Tiệp nói gì, dù sao cũng không phải lời hay ý tốt, không
biết càng đỡ phải khó chịu.
Phu nhân Dario nhìn vẻ mặt không quan tâm của Mẫn Nhu, lúng túng nhìn con mình thấp giọng nói: “Non schengo”
“Non gio”
Tiểu thư
Dario tức giận mếu máo, dường như bất mãn mẹ mình giúp Mẫn Nhu, ánh mắt
nhìn Mẫn Nhu càng thêm ác độc, sau đó kề tai muốn nói gì đó với Mẫn
Tiệp, lại bị phu nhân Dario ngăn lại:
“Pense de siqui”
Tiểu thư
Dario nghe những lời này liền kích động đứng dậy, Mẫn Tiệp kéo lại. Mẫn
Nhu nhấp miệng uống nước, Mẫn Tiệp đang tận tình khuyên bảo tiểu thư
Dario, mà phu nhân Dario nghe Mẫn Tiệp thiện ý khuyên bảo lại nhíu mày.
Mẫn Nhu cũng không biết tiếng Ý, chỉ thông qua hành động của họ lại đoán được ý tứ
của họ, khi tiểu thư Dario không chịu ngồi xuống bên phu nhân Dario Mẫn
Nhu liền đoán. Vừa rồi phu nhân Dario nói câu cuối hẳn là không muốn con gái mình ngồi cùng Mẫn Tiệp, còn dụng ý thì…
Vừa rồi lúc
cùng Mẫn Nhu nói chuyện, phu nhân Dario cũng nhìn ra con người Mẫn Nhu,
còn Mẫn Tiệp đóng vai kẻ yếu ớt, tỏ vẻ thiện lương, yếu đuối, phu nhân
Dario cũng không phải tiểu cô nương mới ra đời làm gì lại để người khác
lừa?