Trưởng phòng Hồ nghe đến tên Lục Cảnh Hoằng biểu tình liền trở nên cổ quái, im lặng không nói câu nào cho đến khi ăn cơm xong.
Khi Lục
Thiếu Phàm mời ra phòng khách uống tách trà thì trưởng phòng Hồ xua tay, cầm lấy cặp tài liệu, vội vàng tạm biệt rồi đứng dậy chạy chậm đi, lúc
ra tới cửa thì liền không thấy bóng dáng đâu.
“Em có muốn ăn ít đồ ngọt không?”
Lục Thiếu
Phàm thấy trưởng phòng Hồ chạy trối chết cũng không tỏ ra bất thường,
ngược lại còn ân cần thăm hỏi Mẫn Nhu, chỉ cần Mẫn Nhu nói muốn anh sẽ
đi vào bếp lấy ngay.
Mẫn Nhu nhìn thấy dáng vẻ quan tâm không hề làm bộ của Lục Thiếu Phàm liền bật cười, cô cảm thấy rất đồng tình với vị trưởng phòng Hồ chạy trối chết kia,
còn đối với người đàn ông này cô cảm thấy thật hạnh phúc.
“Với tính cách của chú Út hẳn sẽ không đồng ý, anh đang giúp bộ phận tuyên truyền hay đang làm khó họ thế?”
vẻ mặt cứng
ngắc của trưởng phòng Hồ đã chứng minh thuyết phục Lục Cảnh Hoằng làm
người phát ngôn hết sức gian nan, chỉ sợ như mò kim đáy bể, bận bịu nửa
ngày, kết quả công dã tràng.
Lục Thiếu Phàm cười cười ôm lấy bả vai Mẫn Nhu, sóng mũi cao cọ nhẹ gò má cô, tỏ vẻ thần bí, hà hơi vào lỗ tai cô nói nhỏ:
“Dĩ nhiên là đang giúp họ, còn về phía chú Út, chú ấy nhất định sẽ đồng ý”
Mẫn Nhu nhíu lông mày, không hiểu gì nhìn vào nụ cười vào Lục Thiếu Phàm, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, bổ sung nói:
“Một người một khi để ý thứ gì đó thì anh ta sẽ không từ chối mà làm”
Mẫn Nhu
nghiêng người, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của Lục Thiếu Phàm, ngắm nhìn nhu tình của anh như đại dương mên mông, tay giữ chặt lấy bàn tay Lục
Thiếu Phàm đang để trên vai cô.
“Vì vậy mới có Lục Thiếu Phàm hôm nay”
Vì sự có mặt của cô, Lục Thiếu Phàm không thể đắc đạo thành tiên, anh bỏ qua mọi
thân phận địa vị cũng chỉ là chồng cô, chấp nhận làm tùy tùng đi theo
sau cô, bởi vì cô là mối quan tâm duy nhất của anh.
Lục Thiếu
Phàm nhếch môi cười, hàm răng trắng sáng như tuyết, anh cúi đầu hôn lên
cằm cô, kéo dài một đường xuống dưới, cô dùng tay ngăn lại cũng cười đến vui vẻ.
Chuyện người phát ngôn cứ như vậy hạ màn, không còn ai thuộc bộ phận tuyên truyền
gợi tới. Mẫn Nhu cũng trở nên an tĩnh, những ngày tết âm lịch đã gần kề, cô cũng an tâm ở nhà tịnh dưỡng, có khi Mẫn Chí Hải cũng gọi điện tìm
cô.
Về chuyện
Hồng Lam, ông không hề mở miệng nhờ cô giúp đỡ, chỉ hỏi cô bây giờ là cổ đông lớn nhất của Mẫn thị có tham gia cuộc họp ban giám đốc của Mẫn thị không. Cô lấy lý do là mang thai liền từ chối, ông cũng chỉ hỏi qua một chút tình hình mang thai của cô rồi cúp điện thoại.
Nhìn điện
thoại đã cúp, trong lòng Mẫn Nhu cũng khổ sở, chỉ qua mấy tháng, cô và
cha ruột lại trở nên khách sáo lạnh nhạt đến vậy.
Thân tình
giữa hai người giống như mầm cây nhỏ yếu ớt, vì chuyện mẹ cô qua đời mà
đã để lại trong lòng mỗi người một bóng ma không thể xóa đi, sau khi
Hồng Lam và Mẫn Tiệp khơi dậy trận cuồng phong bạo vũ thì mọi thứ càng
trở nên xấu đi.
Nó tạo thành cục diện bế tắc khó giải của ngày hôm nay, cô không cứu để cha mình khó xử hay nên tha thứ cho hai mẹ con Mẫn Tiệp?
Nhìn những
cành cây đang đâm chồi ngoài cửa sổ, Mẫn Nhu cúi đầu nắm chặt di động,
tâm cũng bình lặng lại. Đối với Mẫn Chí Hải, cô sẽ hoàn thành nghĩa vụ
một người con, nhưng nghĩa vụ này không bao gồm Hồng Lam và Mẫn Tiệp.
Khi trời sập tối, sau khi dì Mai chuẩn bị xong bữa tối, Mẫn Nhu ngồi trên ghế salon, mở tivi không phải xem tin tức giải trí mà chú ý tới các tin về chính
trị.
Lục Thiếu
Phàm ở trước mặt cô luôn dịu dàng, nhưng khi nhìn lên màn hảnh cô lại
thấy một người đàn ông cao quý và lạnh lùng. Điều đó khiến cô cảm giác
không thích ứng, công việc của Lục Thiếu Phàm không phải là nơi dễ dàng ăn chung ở chung.
Bên trong
phòng họp, các quan viên chính phủ ngồi theo thứ tự xung quanh chiếc bàn dài, Lục Thiếu Phàm ngồi ở đầu bàn, hàng lông mi dài che đi, cúi đầu
nhìn văn kiện tai nghe một người khác báo cáo. Dáng vẻ chuyên tâm chăm
chú càng khiến cho anh thêm phần quyến rũ, bên cạnh Triệu thư kí đang
ghi chép/
Khi đám quan viên dứt lời, Lục Thiếu Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững nhưng không mất đi vẻ sắc bén nhìn vị quan viên kia. Sau đó, anh nói vài câu tổng
kết, ở trên tivi phóng viên đang tường thuật lại khiến cô không nghe
được cuộc nói chuyện trong hội nghi. Mẫn Nhu trợn to mắt, nhìn đôi môi
lúc đóng lúc mở của Lục Thiếu Phàm, cô thật tò mò phải chăng giọng nói
của Lục Thiếu Phàm cũng mang theo sự nghiêm túc?
Khi Mẫn Nhu
nghe mùi đồ ăn bốc lên, Lục Thiếu Phàm cũng về, anh đưa cặp tài liệu cho dì Mai sau đó nhìn lên mang hình tivi vẻ mặt ôn hòa thân thiết,
“Em đang xem gì vậy?”
Lục Thiếu
Phàm ngồi sát cô, đưa tay ôm lấy thắt lưng, hai mắt hướng về phía tivi. Dù trên màn hình đã không còn hình của anh, anh vẫn đoán được Mẫn Nhu
xem gì, nhếch miệng cười vui vẻ, ôm lấy cô tựa vào ghế cùng nhau xem tin túc.
Mẫn Nhu theo thói quen tựa đầu vào ngực Lục Thiếu Phàm, lười biếng ngáp dài, híp
mắt, tin tức không còn nói tới Lục Thiếu Phàm cô cũng mất đi tinh thần
xem.
“Việc Hồng Lam hối lộ quan viên chính phủ, viện kiểm soát đã tham gia điều
tra xác nhận việc hối lộ và tham ô công quỹ là có thật, vào tháng một
nhân viên tòa án sẽ bắt đầu đi làm lại và thụ lý vụ án này”
Lục Thiếu
Phàm nói giọng bình thản, mặt cũng cười thản nhiên. Không vui hay buồn
vì kết cục của Hồng Lam, với anh, họ chỉ là những vị khách qua đường
xuất hiện trong cuộc sống.
“Với ảnh hưởng của Mẫn gia ở thành phố A, hơn nữa cha vợ cũng phí không ít
tâm sức, nếu Hồng Lam bị phạt hai tội thì cao nhất cũng chỉ có một năm
tù giam”
Lục Thiếu
Phàm dù không nói, cô cũng hiểu ngoài mặt Lục Thiếu Phàm tỏ ra thờ ơ với chuyện Hồng Lam nhưng không có nghĩa không có ai lợi dụng cơ hội này
gây khó dễ cho bà ta. Việc tham ô lần này dính tới Hồng Lam, nếu cô đoán đúng, cậu Diệp Vân Thao cũng ra tay không ít.
Mẫn Nhu nhìn tivi, đắm chím trong suy nghĩ, Lục Thiếu Phàm âu yếm vuốt mái tóc dài của cô,
nói nhỉ:
“Mọi việc để anh lo, em chỉ cần an tâm làm mẹ thôi”
Ánh mắt trầm tư của Mẫn Nhu liền trở nên sáng sủa. Cô điều chỉnh tư thế ngồi trong
lòng Lục Thiếu Phàm, tay xoa bụng, một tay ôm lấy thắt lưng Lục Thiếu
Phàm, an tâm nhoẻn miệng cười.
Hồng Lam bị
phạt là đáng tội, không thể trách ai được,. Bây giờ, quan trọng nhất là
đợi đứa con ra đời, những chuyện khác cô không cần hao tâm tổn sức mà
suy nghĩ.
Trên bàn ăn
Lục gia, mấy ngày qua không ai vắng mặt, cũng gần tới lễ tất niên nên
mọi người đều được nghỉ. Sau khi ăn cơm tối xong, bà Lục nhắc tới bữa
cơm đêm giao thừa.
“Cha à, năm nay bữa cơm tất niên vẫn đặt ở chỗ cũ sao ạ?”
Lục Tranh Vanh không ý kiến, nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu nói:
“Lần trước hôn lễ diễn ra quá vội vàng, Mẫn Nhu cũng chưa kịp gặp mặt họ hàng, lần này nhân dịp giao thừa mà làm quen”
“Dạ cháu biết, gia gia”
Mẫn Nhu lễ
phép mỉm cười đồng ý, dưới bàn mười ngón tay của cô và Lục Thiếu Phàm
đan chặt. Trong lòng cô đã quyết tâm, không chỉ vì Lục Thiếu Phàm và con của hai người, nếu như cô thật lòng muốn trở thành người Lục gia thì
phải xây dựng mối quan hệ tốt với trưởng bối Lục gia
Địa điểm
diễn ra là một khách sạn hạng sang, nếu không phải bà Lục đã đặt chỗ
trước khẳng định đêm ba mươi chắc chắc sẽ hết chỗ. Mẫn Nhu thông qua Lục Thiếu Phàm cũng biết được một số người trong Lục gia, nhưng khi đứng
trước mặt trưởng phối chỉ có hai người ứng đối khó tránh khỏi lẫn lộn
một hai.
Khi Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm tới, nhân viên phục vụ lễ phép giúp họ kéo cửa, thái độ kính trọng mời vào.
Bên trong
hết sức rộng rãi và ấm áp, có ba chiếc bàn lớn bên trong, bên ghế salon
và cửa sổ có người đang đứng tán gẫu. Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm vừa đi
vào, bà Lục đã tới trước để đón tiếp thì đứng lên hướng Lục Thiếu Phàm
chào hỏi các cô chú, còn bà thì cùng Mẫn Nhu đi chào hỏi các cô và các
mợ.
“Tiểu Nhu, đây là mợ ba, vì lần trước phải ở Luân Đôn tổ chức triển lãm tranh nên không kịp chạy về tham gia hôn lễ của con, nhân dịp hôm nay hai
người gặp mặt đi”
“Đây là vợ Lục Thiếu Phàm sao? Bên ngoài còn đẹp hơn so với trong hình, nghe chú ba nói, Thiếu Phàm sủng vợ nó tới tận trời”
Mợ ba của
Lục Thiếu Phàm là một phu nhân trung niên mang đậm chất nghệ thuật, tuy
ăn mặc không diêm dúa nhưng lại toát vẻ xinh đẹp cổ điển, ánh mắt nhìn
Mẫn Nhu rất thân mật không có thái độ coi khinh ngôi sao như các vị quý
phu nhân.
“Mợ ba đừng khen tiểu Nhu, nếu không cái đuôi của Tiểu Nhu sẽ vểnh lên đến tận trời a!”
Mẫn Nhu
không kiêu ngạo cũng không xua nịnh phối hợp trả lời khiến mợ ba hài
lòng gật đầu. Ý cười của bà Lục càng sâu, lúc nói chuyện với mợ ba không quên khen Mẫn Nhu vài câu. Mẫn Nhu cũng nói vài câu vừa không vô lễ
cũng không có vẻ ít nói.
Qua Lục
Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cũng biết mợ ba là họa sĩ có tiếng trong giới hội
họa tên là Cơ Tố Tranh. Mấy năm qua, các phòng trưng bày triển lãm tranh của Lục gia là của hồi môn của Cơ Tố Thanh, những năm qua đều do bà ấy
tự kinh doanh.
Mẫn Nhu còn
nhớ khi lần đầu tiên Lục Thiếu Phàm tới Mẫn gia ra mắt, vì không muốn để cô chịu ủy khuất anh đã mang tới bức tranh “Hai bờ sông phong thanh đồ” đưa cho Mẫn Chí Hải, không quên nói Mẫn Chí Hãi thích cái nào cứ lấy.
Mẫn Nhu rất khó tưởng tượng, nếu một người coi tranh như mạng sống mà
biết các tác phẩm của mình bị mang đi sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ?
Mẫn Nhu nhìn trộm Lục Thiếu Phàm, anh cùng các chú của mình nói chuyện phiếm, dáng
vẻ ung dung cho dù ở giữa một đám rồng phượng cũng không thể che đi. Khi Mẫn Nhu thu hồi ánh mắt quay đầu lại thì thấy mợ ba Cơ Tố Thanh đang
cười khanh khách nhìn mình.
Trong lúc nhất thời, Mẫn Nhu hơi bối rối, đỏ mặt, cảm giác bị bắt tại trận thật xấu hổ.
“Chị hai, chị đi đi, để Tiểu Nhu cho em là được rồi”
Cơ Tố Thanh
chủ động vươn cành ô liu, Mẫn Nhu cũng vui vẻ nhận, bà Lục rời đi gọi
món ăn. Cơ Tố Thanh liền kéo Mẫn Nhu qua một đám phu nhân trung niên,
không quên giới thiệu:
“Vợ Thiếu Phàm tới rồi này, mọi người vừa nãy không phải bàn tán không ngừng sao?”
Hai ba vị phu nhân nhìn về Mẫn Nhu, vẻ mặt hớn hở đưa tay vẫy Mẫn Nhu, thân thiện nói:
“Là
Tiểu Nhu sao? Lần trước ở trong hôn lễ không có dịp nói chuyện, hôm nay
bắt được cơ hội, chúng ta nhất định phải thẩm vấn cô cháu dâu này mới
được, xem coi cháu dâu làm cách gì mà khiến cho đứa trẻ hiếu động kia
ngày còn nhỏ cứ vài ba bữa là tới quậy chúng ta đòi đi xuất gia”