“Tiểu gia gia”
Lục Cảnh
Hoằng vừa nghe ba chữ nay sắc mặt vốn đã âm trầm càng thêm băng lạnh,
nhưng hành động vẫn có chừng mực để Đậu Đậu sang bên. Dừng lại trước mặt Lục Thiếu Phàm, Lục Cảnh Hoằng đưa mắt nhìn nụ cười tươi ung dung của
Lục Thiếu Phàm.
Hai người
đàn ông khí thế không thua kém nhau lập tức thu hút sự chú ý của mọi
người. Xung quanh đều là những người lăn lộn trên thương trường nhiều
năm, tất nhiên cũng nhận thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Mẫn Nhu biết Lục Cảnh Hoằng không vui có lẽ vì chuyện người phát ngôn, Lục Thiếu
Phàm vẫn giữ thái độ hờ hững khi gặp Lục Cảnh Hoằng không hề lúng túng,
chỉ mỉm cười:
“Chú út đã lâu rồi không gặp”
“Phải đã lâu rồi không gặp, ra ngoài nói chuyện một lát”
Lục Cảnh
Hoằng lãm đạm đưa mắt nhìn Mẫn Nhu vài giây sau đó xoay người đi ra cửa, không hề có ý thúc giục Lục Thiếu Phàm có lẽ đoán được Lục Thiếu Phàm
sẽ đi ra.
Lục Thiếu
Phàm ôm siết lấy cánh tay Mẫn Nhu, cấp cho cô nụ cười động viên sau đó
anh buông cô ra, vội theo sát bước chân của Lục Cảnh Hoằng rời khỏi
phòng, cánh cửa khép lại ngăn cách mọi thứ.
Mẫn Nhu nhìn cánh cửa đóng lại, cô không biết hai chú cháu nói chuyện gì nhưng có lẽ không tránh khỏi là chuyện người phát ngôn. Lục Thiếu Phàm đẩy phiền
toái này sang cho Lục Cảnh Hoằng, Mẫn Nhu cảm thấy rất có lỗi với chú
Út.
Dắt Đậu Đậu
ngồi xuống bên ghế salon không bao lâu Lục Tranh Vanh mặc quần trang
nghiêm túc ngồi xuống, các vị trưởng bối liền vây xung quanh bàn ngồi
xuống, hậu bối cũng lần lượt nhập tọa. Mẫn Nhu nhìn về phía cửa vẫn
không hề có động tĩnh liền đặt Đậu Đậu lên ghế, hàn huyên với người cùng bàn vài câu rồi tự mình đi ra ngoài kiếm người.
Bên ngoài
phòng là một đại sảnh rộng rãi, Mẫn Nhu vừa đẩy cửa ra một luồng không
khí mát mẻ đã phả vào mặt, đập vào tai là lời đối thoại giữa hai người.
“Về sau đừng đi tìm cô ấy, cũng đừng lấy Thiếu Thần ra yêu cầu cô ấy làm bất cứ việc gì”
Mẫn Nhu ngẩn ra, bàn tay đang đẩy cửa buông lỏng, cô đứng tựa vai vào cửa nghe giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, mang theo vẻ ra lệnh,
không để người khác từ chối.
Đây là Lục
Cảnh Hoằng uy hiếp sao? Vì muốn Lục Cảnh Hoằng đáp ứng làm người phát
ngôn Lục Thiếu Phàm đã đi tìm cô gái kia? Chính vì thế Lục Cảnh Hoằng
mới không vui, thậm chí còn giận?
Nếu quả thật nguyên nhân là do cô, khiến mối quan hệ hai người trở nên nan giải thì
cô tình nguyện đứng ra cởi bỏ mối thắt giữa Lục Thiếu Phàm và chú út, tự mình nghĩ cách giải quyết chuyện người phát ngôn.
“Nếu như chú Út thật lòng thì sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ phải đối mặt với cả Lục gia, đối mặt với sự qua đời của Thiếu Thần!”
Lục Thiếu
Phàm mở miệng không có cái gọi là xin lỗi thậm chí mang theo vài phần
thông cảm. Mẫn Nhu hơi nghiêng người thì thấy Lục Thiếu Phàm đứng cạnh
Lục Cảnh Hoằng.
Lục Cảnh
Hoằng nhìn thấy Mẫn Nhu, ánh mắt nhìn qua vai Lục Thiếu Phàm có thể thấy nửa người của Mẫn Nhu, lông mi nhíu lại không muốn nói tiếp, muốn bỏ đi thì bị Lục Thiếu Phàm ngăn lại.
“Yêu một người, lúc bắt đầu cũng có nghĩa là kết thúc, những lời này có một ngày chú Út sẽ hiểu”- Lục Thiếu Phàm tạm dừng giây lát. “Chỉ hi vọng nó không quá muộn”
Hai người im lặng không nói, đôi mắt sâu thẳm của Lục Cảnh Hoằng dừng lại nơi Mẫn
Nhu. Mẫn Nhu cũng không trốn nữa khẽ tiến ra ngoài vài bước, nhìn vào
mắt Lục Cảnh Hoằng, lễ phép mỉm cười.
Lục Thiếu
Phàm như cũng cảm nhận được gì đó, theo ánh mắt Lục Cảnh Hoằng quay
người lại. Khi nhìn thấy Mẫn Nhu, anh thoáng kinh ngạc sau đó cười thỏa
mãn.
“Không phải ai cũng có thể giống cháu, sau khi bỏ lỡ hai năm vẫn có thể gặp được cô ấy”
Mẫn Nhu đi
về trước vài bước, Lục Thiếu Phàm cũng không cùng Lục Cảnh Hoằng nhiều
lời, anh trực tiếp rút ngắn khoảng cách giữa cô và anh, kéo vai cô.
“Sắp khai tiệc rồi”
Vì câu cuối
của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cười hạnh phúc cảm động, cô phải làm sao với anh đây? Bỏ lỡ nhiều thứ như vậy cô vẫn gặp được anh, là ông trời đang
ban cho cô đặc ân sao!
Mẫn Nhu khoác tay Lục Thiếu Phàm, nhìn Lục Cảnh Hoằng lễ phép nói:
“Chú Út, mọi người cũng đã đến đông đủ, chúng ta vào thôi”
Giữa hai
lông mày Lục Cảnh Hoằng xuất hiện nếp uốn, trước lời mời của Mẫn Nhu Lục Cảnh Hoằng chỉ gật đầu không hề nhích chân, nhìn cử chỉ thân mật của
hai người liền lọt vào suy nghĩ của mình.
“Chuyện lần này thật sự là làm khó Chú Út rồi”
“Không cần biết khó hay không, ít nhất chú ấy đã đồng ý”
Gương mặt
Lục Thiếu Phàm không hề lo lắng, anh đẩy cửa giúp cô để cô vào trước.
Mẫn Nhu nhìn Lục Cảnh Hoằng vẫn đứng yên tại chỗ mắt nhìn theo cô, cô
cũng không nhìn nữa mà đưa mắt nhìn vào phòng rồi đi tới.
Bữa cơm tất
niên này xem ra là bữa cơm náo nhiệt nhất, mọi người ăn uống thoải mái
không hề thấy áp lực, cảm giác vui vẻ vẫn duy trì đến cuối cùng.
Mẫn Nhu đem
chuyện muốn tới phòng tranh nói với Cơ Tố Thanh, Cơ Tố Thanh sảng khoái
đồng ý. Lúc ở đại học, Mẫn Nhu cũng từng học qua hội họa, nghe thế bà
lại càng vui vẻ muốn nhận Mẫn Nhu làm học trò.
Những câu
nói đùa này Mẫn Nhu cũng không biết thật giả ra sao, chỉ lễ phép ứng
đối, ít nhất cũng để lại trong Lục gia những suy nghĩ tốt về cô.
Bên ngoài
sắc trời tối dần, mọi người cũng tạm biệt nhau, trước khi đi sẽ chào hỏi Lục Tranh Vanh, bà Lục phải tiễn khách nên năm người phải ra về cuối.
“Em ở bên trong chờ anh, anh đi lấy xe”
Lục Tranh
Vanh theo tài xế đi trước, Mẫn Nhu ngồi một mình trong đại sảnh khách
sạn, trong lúc vô tình quay đầu lại cô nhìn thấy một cô gái khiến cô
phải nhíu lông mày lại.
Mẫn Tiệp ăn
mặc sang trọng lôi kéo một người đàn ông, cùng với anh ta cúi đầu nói
nhỏ, gương mặt nở nụ cười quyến rũ, hai người chỉ lo cười hoàn toàn
không thấy Mẫn Nhu đang ngồi một bên.
Mẫn Nhu chỉ
nhìn sơ qua người đàn ông cao lớn đó, không phải Kỷ Mạch Hằng nhưng lại
tạo cho cô cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở
đâu đó nhưng không
nhớ ra.
Hai người đi vào thang máy, thân mật không quan tâm tới ai giống như đôi tình nhân
quen đã lâu. Thang máy mở ra, hai người vào sau, xoay người nhìn thấy
Mẫn Nhu thì nụ cười trên mặt như bị tê liệt,
Gương mặt
xinh đẹp trang điểm đậm hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả người
đàn ông bên cạnh cũng nhận ra sự khác thường của Mẫn Tiệp liền dùng tay
xoa xoa gương mặt khó coi của cô ta.
Mẫn Nhu nhìn Mẫn Tiệp cười gượng, lắc đầu ý bảo không có việc gì. Khi thang máy đóng lại, người đàn ông kia đột nhiên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, lúc Mẫn
Nhu nhìn thấy gương mặt đó liền sững sốt.
Người đàn
ông đó từng xuất hiện ở biệt thự Mẫn gia, lúc ở khu mua sắm đã xảy ra
tranh cãi với Mẫn Tiệp, chính là kẻ lang thang đó!! Không, chính xác mà
nó, là bạn trai của Mẫn Nhu ở Milan, đã có vợ nhưng vì Mẫn Tiệp mà bỏ
gia đình mình.
Mẫn Tiệp như vậy, cô cũng sinh ra phản cảm nói không nên lời, với người đàn ông thì
thấy thương cảm. Anh ta sẽ lặp lại kết cục như Kỷ Mạch Hằng, từ bị vứt
bỏ rồi đi nhặt lại Giai nhân, chỉ là lần này, hai người bên nhau đến
cuối cùng hay lại mỗi người mỗi ngả.
Không muốn
vì một kẻ bên ngoài mà hao tổn trí nhớ, Mẫn Nhu quay đầu lại thì thấy xe dừng trước cửa. Khi ra tới cửa, Lục Thiếu Phàm giúp cô mở cửa xe, nhìn
sắc mặt cô có vẻ không vui như vừa nãy lên xe liền quan tâm hỏi
Mẫn Nhu vừa thắt dây an toàn vừa tùy ý đáp:
“Không có gì, chỉ là em thấy Mẫn Tiệp và một người đàn ông đi cùng với nhau có vẻ rất thân mật”
Lục Thiếu Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn ánh đèn đường sáng rực, khởi động xe tùy ý nói mang theo vài phần thâm sâu:
“Bây giờ cô ta còn có tâm tình này quả thật là làm khó cô ta”
Mẫn Nhu nhớ
đến gương mặt cười tươi như hoa kia cũng cảm thấy đồng cảm với Hồng Lam. Mẹ thì chịu khổ, con gái lại đi hẹn hò với đàn ông, tình mẹ con ngược
đời như thế thật khiến người ta suy nghĩ.
Nhưng cũng
nhắc cô nhớ ngày mai đi cúng mẹ. Sau khi mẹ qua đời, Mẫn Chí Hải năm nào cũng không quên dẫn cô đi thăm mộ Diệp Thư Khinh, dù Hồng Lam bất mãn
nhưng cũng không thể làm thay đổi thói quen này.
Về điểm này, Mẫn Chí Hải làm rất tốt khiến cho cô đối với người cha này cũng thêm
phần kính trọng, xem ra ông cũng không quên mẹ cô, quên đi tình cảm ban
đầu dành cho mẹ.
Lần này đi
thăm Diệp Thư Khinh còn co Diệp Vân Thao. Ngày thứ hai trời vừa sáng,
ông đã chạy tới Lục gia, Lục Thiếu Phàm cùng Mẫn Nhu đang ngồi trong
phòng khách thì thấy Diệp Vân Thao, mọi người dùng xong bữa sáng liền
lái xe tới nghĩa địa.
Bình thường
khu nghĩa địa rất vắng. Nhưng hôm nay lại đầy xe ngừng lại, phía trong
rất nhiều người tay cầm bó hoa bái lạy. Mẫn Nhu dẫn mọi người đến trước
mộ Diệp Thư Khinh khi thấy Mẫn Chí Hải thì sắc mặt ba người liền khác xa nhau.
Mẫn Nhu thì
kinh ngạc, man theo xua xót, trên mộ là bó hoa Bỉ ngạn mẹ thích nhất,
trong hình người phụ nữ vẫn cười dịu dàng, không hề oán hận mà chỉ mỉm
cười.
Mẫn Chí Hải
nghe tiếng bước chân liền quay đầu thì thấy vẻ mặt gai góc của Diệp Vân
Thao, gương mặt đau đớn hoài niệm hơi cứng lại.
Đứng trước
mặt anh trai Diệp Thư Khinh, Mẫn Chí Hải không thể khọng áy náy, khi ông biết Diệp Thư Khinh vì ông mà từ bỏ nhiều thứ, rất nhiều chuyện không
thể làm ngơ, nhất là thân tình với Mẫn Nhu đã như vậy.
“Cha”
Mẫn Nhu gọi
nhỏ nhưng đủ cho Mẫn Chí Hải nghe được, nhìn người con gái mang theo
gương mặt giống với người con gái mình yêu, bên cạnh còn có Diệp Vân
Thao cảm giác áy náy trỗi dậy. Nếu như ban đầu ông không thỏa hiệp thì
kết quả có như bây giờ.
Lục Thiếu
Phàm bình thản nhìn Mẫn Chí Hải, nắm chặt tay Mẫn Nhu cầm bó hoa bỉ ngạn đặt lên mộ Diệp Thư Khinh, chưa từng chào hỏi Mẫn Chí Hải.
“Cha”
Mẫn Chí Hải
nhìn con gái và con rể mình nhưng miệng không nói ra một chữ. Diệp Vân
Thao đứng phía sau cũng bước lên, sắc mặt nghiêm nghị nhìn ánh mắt Mẫn
Chí Hải:
“Mẫn Chí Hải, nếu ông còn chút tình cảm với Diệp Thư Khinh thì đừng nhúng tay vào chuyện của Hồng Lam”