Khi Mẫn Nhu
và Lục Thiếu Phàm đứng trước Mẫn Gia trên tay cầm hộp quà thì cô vẫn
không thể bình tĩnh nổi, ngược lại Lục Thiếu Phàm lại nắm tay cô, bộ
dạng không hề sợ hãi khiến cho tâm trạng rối loạn của cô bình tĩnh lại.
Nên đến cũng phải đến, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết!
Mẫn Nhu siết chặt đôi bàn tay đang nắm vào nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực tựa như nghĩa sĩ sắp ra pháp trường, kéo Lục Thiếu Phàm ấn chuông cửa.
Người mở cửa là dì Lý, vừa gặp Mẫn Nhu liền kinh hỉ kêu lên: “Nhị tiểu thư!”
Chưa kịp nói gì nhiều, ánh mắt Dì Lý đã bị Lục Thiếu Phàm đứng kế bên Mẫn Nhu hấp dẫn.
Cả người mặc bộ đồ tây chỉn chu màu đen, áo sơ mi trắng cố ý ăn mặc chải chuốt để
làm tăng thêm nét cao quý của anh, giống như vương tử bước ra từ lâu đài thanh tao lại quyến rũ, cô làm bạn gái anh cũng âm thầm đắc ý.
Cô ôm chặt lấy tay Lục Thiếu Phàm, thân thiết tựa vào người anh, mỉm cười trìu mến nhìn dì Lý vẫn đang chấm hỏi. “Dì Lý, con về rồi đây!”
Dì Lý bừng
tỉnh, ngượng ngùng mỉm cười gật đầu, ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Thiếu Phàm
và Mẫn Nhu thật lâu không rời, trong lòng ca tụng: cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng đôi với nhị tiểu thư!
“Nhị tiểu thư, vị thiếu gia này là…”
Trước vẻ mặt mơ hồ của dì Lý, Mẫn Nhu thẹn thùng khẽ cong cánh môi liếc nhìn Lục
Thiếu Phàm, anh cũng chỉ cúi đầu dịu dàng nhìn cô, tựa như người chồng
yêu quý vợ mình, đôi mắt đầy sự trìu mến thâm tình.
Mẫn Nhu kéo tay trái Lục Thiếu Phàm mười ngón tay đan chặt vào nhau, thản nhiên đưa lên trước mặt dì Lý.
“Anh ấy gọi là Lục Thiếu Phàm, dì Lý”
Một Lục
Thiếu Phàm cao quý không chỉ mang đến cho cô hạnh phúc mà còn thỏa mãn
hư vinh của mọi phụ nữ. Các từ nổi bật phi phàm, phong tư trác tuyệt (1) cũng không thể hình dung hết Lục Thiếu Phàm, một người đàn ông thanh phong lãnh nguyệt.
(1) Nhẹ nhàng quyến rũ phong thái hơn người
Mẫn Nhu kéo
Lục Thiếu Phàm thay chiếc dép lên đi vào biệt thự. Hôm qua, cô đã gọi
điện báo cho Mẫn Chí Hải, nhớ tới giọng nói lúc đó của ông Mẫn Nhu có
chút bất lực.
“Đối tượng kết hôn? Tiểu Nhu, cha biết chuyện giữa con và Tiểu Tiệp, là do
cha làm chưa tốt nhưng cha luôn hi vọng cuộc sống sau này của con sẽ
trôi qua tốt đẹp, không phải tùy tiện tìm lấy ai đó rồi kết hôn”
Mẫn Chí Hải
không biết đối tượng kết hôn của cô là Lục Thiếu Phàm, giống như ông ấy
chưa từng biết chuyện cô yêu Kỷ Mạch Hằng, không thiếu lần ông đứng về
phía Mẫn Tiệp vậy lần này thì sao? Có ủng hộ cuộc hôn nhân giữa cô Lục
Thiếu Phàm.
“Lo lắng sao?”
Lục Thiếu
Phàm giống như nhìn thấu tâm trạng ẩn sau mắt cô, giọng nói ân cần thăm
hỏi, tay không xách hộp quà, nâng tay cô từ từ bước qua cửa, vòng qua
khúc quanh đi tới phòng khách,
Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm, nhìn anh cười thản nhiên một tiếng: “Không có, chỉ là không quen”
Không quen với nơi gọi là “nhà”, không quen hít thở luồng không khí ở đây, cũng không quen với người nơi này.
Lục Thiếu Phàm cũng không hỏi nhiều, thoáng suy nghĩ gì đó liếc nhìn căn biệt thự cao sang, nắm tay cô đi tới phòng khách.
Mẫn Chí Hải
đang ngồi trên ghế salon xem báo, còn Hồng Lam đang ăn trái cây, hai
người vừa nghe tiếng chuông cửa thì đều quay đầu nhìn nhưng tâm trạng
lại khác xa nhau.
Mẫn Chí Hải
cảm thấy tò mò và cũng oán giận người con trai mà con gái mình đã đồng ý giao phó cả đời, nhưng trên tất cả, ông rất mong đợi người con rể tương lai và con gái mình về nhà.
Còn Hồng Lam vừa biết tối nay Mẫn Nhu mang theo đối tượng kết hôn về nhà trong lòng
cảm thấy háo hức, rời khỏi Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Nhu khó khăn thế nào bà đã
nhìn rất rõ, đã thất bại như thế, cô còn có thể tìm được người đàn ông
tốt sao! Dù là đàn ông trong giới giải trí hay thiếu gia nhà giàu ăn
chơi trác táng thì Mẫn Nhu nhất định cả đời không được hạnh phúc.
Nhưng khi Mẫn Nhu bị một người đàn ông nắm tay bước tới đứng trước mặt thì sắc mặt hai người liền biến sắc.
VẺ mặt hả hê khi nhìn thấy người khác gặp khó khăn của Hồng Lam cũng biến mất, khi
nhìn thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm nắm chặt tay nhau và cả chiếc nhẫn
cưới rực rỡ, sắc mặt bà liền sa sầm như chuẩn bị bão tới.
“Tôi mệt rồi, lên lầu trước đây”
Hồng Lam
lạnh lùng liếc nhìn Mẫn Nhu, môi đỏ mọng mím chặt không để ý Mẫn Chí Hải có nghe lời bà nói hay không, hàng lông mày nhăn lại, cây tăm trong tay cũng biến mất, đứng dậy đi về phía cầu thang.
Mẫn Nhu cũng chỉ nhìn sơ qua Hồng Lam, để hộp quà đặt sang bên kéo Lục Thiếu Phàm đến trước mặt Mẫn Chí Hải, lễ phép kêu: “Cha”
Bàn tay lật
tờ báo khẽ khựng lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Mẫn Chí Hải nhìn Mẫn
Nhu rồi dừng lại trên người Lục Thiếu Phàm, thỉnh thoảng nhăn đầu lông
mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Cha”
Khi giọng
nói ôn nhuận như ngọc của Lục Thiếu Phàm cất lên trong căn phòng khách
không chỉ có Mẫn Nhu sững sốt mà cả Mẫn Chí Hải cũng kinh ngạc, vội ho
một tiếng, lật tờ báo, che dấu đi nỗi sợ hãi Lục Thiếu Phàm gây ra cho
ông.
“Xột xoạt”,
tiếng tờ báo bị lật một cách vội vàng, Mẫn Chí Hải cũng không hề đáp lại tiếng “cha”, đối với sự kết hợp của Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm thái độ
của ông cũng không rõ ràng.
Mẫn Nhu có
chút lúng túng, giật nhẹ ống tay áo Lục Thiếu Phàm, anh lại tỏ vẻ như
không có chuyện gì chỉ cười nhạt, đôi môi đỏ mọng trơn bóng đầy vẻ thất
vọng, bàn tay tính rút về lại bị Lục Thiếu Phàm giữ lại, sau đó ngồi
xuống trên ghế salon
Dù sao cha cũng là nhất, Mẫn Nhu liền làm nũng giữ lấy cánh tay cầm tớ báo của Mẫn Chí Hải, cô mỉm cười đoạt lấy tờ báo nói: “Cha, cha đang coi gì vậy? Là quản lý khách sạn sao?”
Nhìn Mẫn Nhu ngây thơ lật lật tờ báo, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực động lòng người,
nụ cười thuần khiết khiến vẻ mặt sa sầm của Mẫn Chí Hải giãn ra trong
chốc lát. Ông khẽ thở dài, cầm lấy tờ báo từ trong tay Mẫn Nhu, hiền từ
nói: “Con từ nước ngoài về khi nào? Sao không gọi điện báo cho cha một tiếng?”
Mẫn Nhu cũng nhận ra giọng nói của Mẫn Chí Hải trở nên ôn hòa, không hề nguội lạnh
như lúc bắt đầu, liền dịu dàng mỉm cười, nghiêng người kéo tay Lục Thiếu Phàm, sau đó nhìn sang anh, sung sướng cười nói với Mẫn Chí Hải: “Hai ngày trước, Lục Thiếu Phàm có sang Hollywood chăm sóc con, vì vậy cha không cần phải lo đâu”
Mẫn Chí Hải
có chút suy nghĩ xấu nhìn về Lục Thiếu Phàm, chỉ thấy ánh mắt anh rất tự nhiên, khóe môi tạo độ cong nhỏ, lúc nào cũng cúi đầu nhìn về phía con
gái ông, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng lại đầy dịu dàng.
Sau đó ông
nhìn sang đứa con gái đang ngồi bên cạnh, vẻ chán chường cô đơn của nửa
tháng trước đã biến mất, ông nhìn lại đôi mắt Lục Thiếu Phàm, dịu dàng
nhưng có chút nhút nhát, nhưng tất cả đều không qua khỏi ánh mắt tinh
nhuệ của người làm kinh doanh như ông.
Trước kia
ông cũng muốn tác hợp Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, kết quả như giỏ trúc
múc nước, công dã tràng. Do cuộc hôn nhân giữa Mẫn Tiệp và Lục gia không thành nên mối quan hệ của hai nhà cũng xuống dốc không phanh, ngay cả
quan hệ chi giao cũng không có.
Hiện nay,
Lục gia và Mẫn Gia lại tạo dựng quan hệ, trưởng nam Lục gia coi trọng
con gái nhà mình, một người đàn ông ngay cả cam nguyện bước vào Mẫn Gia
cũng chưa từng lại vì một đứa con gái cam nguyện ăn nói khép nép đứng
trước mặt ông, Mẫn Chí Hải cũng không nói ra được sự do dự và nỗi cảm
thán.
Nếu đồng ý
hôn sự của hai đứa, thì mối quan hệ giữa hai đứa con gái và hai người
con rể sẽ loạn lên cũng đủ khiến ông đau đầu cả ngày, chứ đừng nói là cả đời.
Mẫn Nhu len
lén liếc nhìn Mẫn Chí Hải, thấy ông trầm tư cau mày, quan sát Lục Thiếu
Phàm vẻ mặt thiên biến vạn hóa có nghi ngờ có do dự, nhưng không thấy vẻ vui mừng khi gặp con rể.
Chẳng lẽ, Mẫn Gia cũng cùng thái độ với Lục gia, không chịu chấp nhận Lục Thiếu Phàm làm con rể?
Bàn tay Mẫn Nhu đặt trên ghế nhẹ nhàng nắm thành quyền, liếc nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh (1) của Lục Thiếu Phàm, cô tính mở miệng nói gì đó với Mẫn Chí Hải thì ông
lại nói trước tiên, chỉ vào ghế salon đối diện nhìn Lục Thiếu Phàm nói: “Thiếu Phàm, không cần đứng, ngồi đi”
(1) vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Mẫn Nhu cũng hiểu, tiếng ngồi đi này đại biểu cho cái gì, nỗi lo trong lòng rơi
xuống đất an tâm nhìn Lục Thiếu Phàm bước đi, chỉ thấy anh thản nhiên
cong khóe môi đầy tự tin và bình thản.
Lục Thiếu
Phàm đoán cha sẽ đồng ý sao? Mẫn Nhu mơ màng nhìn Mẫn Chí Hải, đôi mắt
sắc bén đầy nét thăng trầm không còn có ý chất vấn như lúc nãy, có vẻ
rất hài lòng với Lục Thiếu Phàm.
“Nghe tin tức gần đây nói Lục Lão muốn nghỉ hưu an hưởng tuổi già, Lục Thiếu Phàm cậu có tính phát triển ở đâu không?”
Mẫn Chí Hải
cầm tớ báo xếp gọn qua một bên, hai chân bắt chéo nhau, rõ ràng chỉ
thuận miệng hỏi thăm nhưng Mẫn Nhu cảm thấy không đơn giản.
“Chí hướng của con không ở nơi này, huống chí tâm nguyện lớn nhất lúc này là có lấy sợ sinh con, xây dựng một gia đình, về công việc còn rất nhiều
thời gian, không sợ không có cơ hội.”
Gương mặt
nho nhã tuấn mỹ của Lục Thiếu Phàm nở nụ cười yếu ớt, khiêm tốn trả lời, tiến thoái có chừng mực, không kiêu căng không cổ hủ, lại hợp với tâm ý Mẫn Chí Hải.
“Phải, con đường làm chính trị khó tránh khỏi những lúc thăng trầm, quan trọng là tâm tính, nếu tâm đoan chính, những việc khó khăn trong sự nghiệp tự nhiên sẽ được hóa giải dễ dàng”
Mẫn Nhu biết những lời này của Mẫn Chí Hải nói ra đều vì cô, không muốn Lục Thiếu
Phàm vì quyến thế địa vị trong tương lai mà bạc đãi cô, làm một người
cha, Mẫn Chí Hải dù không thập toàn thập mỹ nhưng cũng hoàn thành hết
trách nhiệm.
Với quyền
thế và địa vị của Lục gia muốn cưới được một người con dâu môn đăng hộ
đối không thành vấn đề. Nhưng Lục Thiếu Phàm lại chọn cô, dù cô cũng là
thiên kim nhà giàu, nhưng công việc của cô hiện tại sẽ ảnh hưởng tới
tiền đồ của Lục Thiếu Phàm.
Dù trong
tương lai sẽ có kẻ thù dùng cái này ngăn cản con đường chính trị của Lục Thiếu Phàm, Lục gia không thể không phòng, cho nên họ mới không đồng ý
để cô và Lục Thiếu Phàm đến với nhau.
“Thiếu Phàm, chuyện với Tiểu Tiệp trước đây, dù cậu trong lòng có toan tính gì nhưng nếu đã quyết định kết hôn với Tiểu Nhu, như vậy người làm cha như tôi cũng phải khuyên cậu một câu, hôn nhân không phải trò đùa, nếu
không thật lòng không bằng chấm dứt ở đây”
Mẫn Chí Hải
nghiêm túc nhìn vào mắt Mẫn Nhu, không khỏi thẳng lưng đồng thời ông
cũng tò mò thái độ của Lục Thiếu Phàm, hôn nhân của hai người, Lục Thiếu Phàm có bao nhiêu phần nghiêm túc?
Nhưng anh
chỉ im lặng ngồi đó, gương mặt tuấn nhã vẫn nở nụ cười, đôi mắt đem thâm thúy như như vụ lý khán hoa khiến cô không thể nhìn thấy đáy.
Một người đàn ông như Lục Thiếu Phàm có thể trở thành một phần cuộc sống của cô sao?
Trước cái nháy mắt của Mẫn Nhu, bên tai là giọng nói thành khẩn chắc nịch của Lục Thiếu Phàm: “Con đối với Tiểu Nhu thật sự nghiêm túc không thua gì cha đối với Mẫn Thị”
Lục Thiếu
Phàm cười mỉm khiến cho người ta thấy được thành ý, lấy Mẫn Thị ra so
sánh như bắt lấy đúng xương sườn của cha! Mẫn Thị đối với Mẫn Chí Hải
tựa như linh hồn, một người không có linh hồn thì chỉ như cương thi biết đi, như vậy Mẫn Nhu đối với Lục Thiếu Phàm mà nói quan trọng như thế
sao?
Trong phòng
khách trở nên yên tĩnh, hai người ngồi đối diện, trong mắt Mẫn Nhu lóe
lên ánh sáng nhìn thẳng về người đàn ông cao quý đang mỉm cười như xuất trần, đôi mắt kiên quyết khiến cho lòng cô run lên,
Khi gặp Kỷ
Mạch Hằng, sự lạnh lùng đạm mạc của anh ta khiến cô tò mò muốn tìm hiểu; ánh mặt trời buông xuống, anh quay đầu cười nhẹ có thể làm tan cả băng, sưởi ấm tâm hồn tĩnh mịch của cô suốt hai mươi năm qua.
Trên sân
thượng, anh nắm chặt tay cô không buông, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại kiên quyết muốn chiếm lấy trái tim cô, cũng như sự kiên định của cô trong
suốt ba năm. Khi Kỷ Mạch Hằng bỏ đi, mới biết bản thân đã yêu quá mức,
cũng bỏ lỡ những năm đẹp nhất của cuộc đời, thậm chí còn vì anh ta thoát từ bỏ mọi kế hoạch bản thân.
Lúc này, người đang ở cùng cô, dám đối mặt với sự chất vấn của cha cô tên là Lục Thiếu Phàm.
Người đàn
ông đột ngột xông vào cuộc sống của cô khiến nó dừng lại, sự bình tĩnh
của anh khiến cha hài lòng, tính cách thanh lịch cao nhã khiến cho cha
cô không thể soi mói, cứ thế cướp lấy cô từ trên tay cha mang đi. Cô đã
mang danh là vợ Lục Thiếu Phàm, như vậy bất ly bất khí, gần nhau đến
già.
Mẫn Chí Hải
nặng nề gật đầu, không còn do dự, nhưng hơi lo lắng nhìn dáng vẻ thất
thần của Mẫn Nhu, nghiêm túc nói với Lục Thiếu Phàm:
“Thiếu Phàm, cậu là người của Lục gia, Mẫn gia lại ở thế dưới, nhưng Tiểu Nhu là vô tội, đối với chuyện của cậu và Tiểu Tiệp hoàn toàn không biết gì
cả. nếu đã muốn lấy Tiểu Nhu, tôi hy vọng cậu có thể ở trước mặt trưởng
bối Lục gia tỏ rõ thái độ, tôi không muốn để con gái mình và Lục gia
chịu tội”
Mẫn Nhu giữ lấy tay Mẫn Chí Hải, cảm động nói: “Cha. Nếu con đã đồng ý lấy Lục Thiếu Phàm thì mọi chuyện không thể
thành trách nhiệm của Lục Thiếu Phàm, làm vợ như con cũng nên làm chút
gì cho hôn nhân của mình. Trước kia con đã trốn tránh nhiều lần, cũng
sai rất nhiều nhưng bây giờ không muốn ngay cả Lục Thiếu Phàm cũng bỏ
mất”
Mẫn Nhu có
thể cảm nhận ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhìn cô, loại nhiệt độ này khiến hai má cô nóng lên, lại chỉ có thể tỏ ra không biết, không hề nhìn anh một
lần.
Mẫn Chí Hải vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay Mẫn Nhu: “Ăn cơm tối rồi hãy về”
Mẫn Nhu vui sướng nhìn Lục Thiếu Phàm, Mẫn Chí Hải đã đồng ý hôn sự của hai người, xem ra chỉ còn cửa Lục gia.
Dì Lý bày đồ ăn lên bàn, tuy đồ ăn không phải cao lương mỹ vị nhưng nhìn sơ qua cũng rất ngon.
Mẫn Chí Hải
đứng lên, Lục Thiếu Phàm cũng từ salon đứng dậy, khiêm nhường lễ độ
khiến cho Mẫn Chí Hải hài lòng xoa cằm, ông đưa Mẫn Nhu tới phòng ăn.
Mẫn Nhu thừa dịp Mẫn Chí Hải không chú ý len lén quay đầu lại, nháy mắt cười đắc ý
nhìn Lục Thiếu Phàm đang đi phía sau. Ánh mắt Lục Thiếu Phàm ôn hòa nhìn cô một lát rồi phí cười, khóe môi hơi giãn ra tạo thành độ cong hoàn
mỹ.
“Chủ Tịch, có cần mời phu nhân xuống ăn không?”
Mẫn Chí Hải ngồi xuống vị trí chủ tọa, cầm đũa, thong thả nói: “Không cần, bà ấy chắc cũng không đói”
Mẫn Nhu cùng Lục Thiếu Phàm liếc nhau hiểu ý cười, hai người ngồi xuống bên trái Mẫn Chí Hải.
“Tiểu Nhu, đây là món trứng với cà chua con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.”
Mẫn Chí đem
nữa dĩa gắp vào chén cô, giữa hàng lông mày đầy vẻ hiền từ, Mẫn Nhu dạ
nhẹ một tiếng, tuyệt đối không lãng phí ăn hết.
“Thiếu Phàm những thức ăn này không biết có hợp khẩu vị con không!”- Mẫn Chí Hải thích Lục Thiếu Phàm là điều không thể nghi ngờ, nếu bỏ qua thái độ nói chuyện lạnh lùng thì đã nhiệt tình không ít.
Khi Mẫn Chí
Hải kẹp một miếng cá đặt vào chén Lục Thiếu Phàm thì một đôi đũa liền
lập tức đè xuống miếng thịt, không hiểu nhìn lại, thì Mẫn Nhu đã cười
tủm tỉm gắp miếng cá ông chuẩn bị cho Lục Thiếu Phàm bỏ vào chén mình.
Trước ánh mắt trách cứ của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu chớp mắt cười to lên: “Cha gắp đồ ăn đương nhiên là cho con gái, còn con rể thì để con gái cha lo cho”
Nói xong, đưa tay ra khắp miếng cá trong dĩa bỏ vào chén Lục Thiếu Phàm: “Anh ăn đi”
Anh thích
sạch sẽ cô không biết vì sao, nhưng lại nhớ rất rõ giống như đã khắc sâu vào tim, thỉnh thoảng sẽ sực nhớ, Có lẽ lần đầu khuấy động sẽ giúp cho
mối quan hệ cha vợ con rể tốt hơn.
Lục Thiếu
Phàm cầm lấy đũa, đôi mắt đen trong suốt nheo lại khẽ lưu chuyển nhìn
Mẫn Nhu, đôi mắt thâm thúy. Khi Mẫn Chí Hải đang la nhẹ Mẫn Nhu thì anh
chậm rãi mở miệng ăn sạch miếng cá.
Mẫn Nhu chỉ
lo ứng phó trước sự giáo huấn của Mẫn Chí Hải, không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu nhai miếng thịt, bờ môi cong lên đầy hạnh
phúc.
“Cha mẹ, con và Hằng về ăn cơm!”
Cửa trước
miệng, Mẫn Tiệp mặc bộ đầm tím dắt Kỷ Mạch Hằng, nụ cười vui vẻ trên mặt vừa nhìn thấy đôi nam nữ trên bàn thì liền đông cứng.
Vừa nhìn
thấy Mẫn Nhu, tâm tình Mẫn Tiệp liền khó chịu, Mẫn Nhu cũng không phải
không có cảm giác này? Khi hai người không thích nhau lại sống chung một căn nhà kết quả duy nhất chính là mắt to trừng mắt nhỏ.
Mấy ngày
trước, Mẫn Nhu nhìn thấy Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng ân ân ái ái đứng chung với nhau, cô lại tứ cố vô thân, một mình đối mặt, nỗi phiền muộn tức
giận trong lòng không chỗ để trút.
Hôm nay, bên cạnh có Lục Thiếu Phàm, dưới bàn ăn, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng
siết lấy bàn tay hơi lạnh của cô, giúp cô có thêm dũng khí đối mặt mà
trước kia bản thân trở nên hèn mọn.
Một ý niệm
thoáng qua đầu, Mẫn Nhu không nhìn đôi mắt trừng to xinh đẹp của Mẫn
Tiệp, cô quay sang Lục Thiếu Phàm, anh cũng chỉ kéo nhẹ khóe môi, tác
phong phong độ tựa như đại công tử, vẻ nổi bật phi phàm mấy ai có thể
so sánh?
Lục Thiếu Phàm có phải anh cũng đã tính trước hôm nay sẽ gặp Mẫn Tiệp, thậm chí là… Kỷ Mạch Hằng?
Mẫn Tiệp suy nghĩ nhìn cách ăn mặc trang trọng của Lục Thiếu Phàm, tuy đơn giản mà
sang trọng, so với bất kì thiếu gia con nhà giàu nào thì cũng xuất chúng hơn hẳn. Anh không phải người thích ganh đua, hôm nay lại mặc như thế,
dụng ý trong đó không cần nói cũng biết.
Lục Thiếu Phàm, đã đem cô đi đánh cược cuộc hôn nhân giữa hai người, thậm chí cả tình yêu sau này!
Mẫn Nhu bị
hai chữ “tình yêu” liên tục chớp tắt trong đầu làm cho xấu hổ. Nhìn về
phía đôi mắt đen và nụ cười nhạt của Lục Thiếu Phàm hai gò má cô ửng đỏ, bối rối chớp mắt, nhưng không cách nào che dấu đi sự quyến rũ và thẹn
thùng.
Hai người liếc mắt đưa tình, ba người còn lại nhìn thấy như phản ứng không giống nhau.
Mẫn Tiệp
theo ánh mắt của Mẫn Nhu nhìn sang người ngồi bên cạnh, thấy Mẫn Nhu dịu dàng nhìn Lục Thiếu Phàm, hai mắt Mẫn Tiệp đột nhiên co lại, đôi môi vì quá sững sốt mà bật mở nhưng nói không nên lời, ngay sau đó vẻ giễu cợt lạnh lùng liền thay vào.
Kỷ Mạch Hằng đứng sau lưng Mẫn Tiệp, lúc nhìn thấy Mẫn Nhu vẻ lạnh lùng trong mắt
khẽ gợn sóng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục sự lạnh lẽo như băng, nhất là khi nhìn thấy bàn tay Lục Thiếu Phàm để dưới bàn nắm chặt tay Mẫn
Nhu, hàng lông mày anh tuấn cau lại, đôi mắt thờ ơ nhíu nhẹ, giữa hai
hàng lông mày tỏa ra một chút lãnh khốc.
Mẫn Chí Hải
lại cảm thấy vui mừng, nhưng cũng băn khoăn không ít. Mối quan hệ giữa
bốn người này rất phức tạp, nếu tụ lại trong cùng một nơi chỉ lát nữa
không khí sẽ lạnh như băng, đông cứng tới mức khiến người ta không thể
thở.
Làm cha như ông chỉ có thể hòa giải mâu thuẫn của con gái, cho nên khi thấy Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng điều đầu tiên nói là: “Đã tới rồi thì mau vào ăn cơm đi”
Mẫn Tiệp nhẹ xùy một tiếng, chiếc cằm thon thả hất lên, liếc xéo Mẫn Nhu và Lục
Thiếu Phàm đang ngồi bên bàn, để chiếc túi trong tay xuống gọi dì Lý ra, kéo Kỷ Mạch Hằng đi vào phòng ăn.
“Sao không thấy mẹ đâu cả?”
Mẫn Tiệp
nhìn ba người ngồi trên bàn ăn bất mãn trầm trọng chất cấn, oán hận nhìn Mẫn Chí Hải vẫn thản nhiên gắp thức ăn, bỏ lại một mình Kỷ Mạch Hằng,
chạy lên lầu trao đổi với Hồng Lam.
Trên bàn ăn, hai mắt Mẫn Nhu hờ hững giống như Mẫn Chi Hải tiếp tục ăn cơm của mình. Nhưng đôi mắt lạnh lẽo đến thấu xương kia cứ chiếu thẳng vào mặt khiến
tay đang cầm đũa của cô trở nên căng thẳng, tưởng chừng như có thể bẻ
gãy nó.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng khó tiêu”
Lục Thiếu
Phàm không lạnh lùng như Kỷ Mạch Hằng, anh mãi mãi tựa như một dòng suốt mát nhẹ nhàng xoa dịu trái tim lạnh lẽo của cô, anh gắp miếng cà chua
để vào chén cơm của cô, quan tâm chăm sóc.
“Ăn cà chua đi, vị của nó không tệ”
“Được”
Cô cười ngọt ngào rất tự nhiên, dùng đũa gắp miếng cà chua anh vừa để vào cho vô
miệng, tinh tế nhau, nuốt xuống, lông mày nhướng lên tỏ vẻ hài lòng,
cũng không quên gắp một miếng cho Lục Thiếu Phàm: “Không tệ đâu, anh cũng thử đi”
Một loạt
những động tác không hề có gì gọi là diễn, tưởng như hai người vốn dĩ là thế, giống như đôi vợ chồng già quan tâm lẫn nhau, săn sóc lẫn nhau.
Hồng Lam bị Mẫn Tiệp lôi xuống dưới, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, rất căng thẳng do bị Mẫn Tiệp đẩy vào phòng ăn.
“Hằng, sao anh không ngồi đi?”- Mẫn Tiệp thấy Kỷ Mạch Hằng vẫn đứng bên bàn ăn, thân hình cao lớn rắn
rỏi, hơi thở lạnh lùng vẻ mặt tuấn tú phi phàm cũng phủ một màn sương
lạnh.
Mẫn Chí Hải
cũng không mở miệng mời Kỷ
Mạch Hằng ngồi xuống, nghe thấy Mẫn Tiệp nói
vậy cũng không nhiều lời, tiếp tục thản nhiên ăn cơm.
Dù sao một
người con trai và hai người con gái của ông đều có khúc mắc, là kẻ lừa
tình cảm của một đứa trong suốt ba năm, là kẻ đã khiến đứa con gái khác
của ông mang bầu to. Chỉ cần là đàn ông đều không thể nuốt trôi cơn giận này, nhưng Mẫn Tiệp lại ầm ĩ nói nếu không phải Kỷ Mạch Hằng thì không
lấy ai cả cho nên ông mới miễn cưỡng đồng ý cho hai người qua lại.
Đương nhiên, muốn ông có thái độ tốt với Kỷ Mạch Hằng là điều không thể, ít nhất vào lúc này ông không thể cười nổi.
Trong không
khí bất thường, Hồng Lam ngồi xuống đối diện Mẫn Chí Hải, dì Lý lập tức
bưng bát đũa lên chia thành ba bộ đặt vào ba chỗ, sau đó liền lui về sau bếp.
Trên bàn ăn
hết sức tĩnh mịch chỉ âm thanh chát chúa của bát đũa va vào nhau, Kỷ
Mạch Hằng cũng không mau chóng nhập bàn, Mẫn Nhu cũng chẳng nhìn tới cứ
như bình thường mà ăn cơm.
Nhưng dường
như có người không muốn mọi chuyện suông sẻ như thế, một giọng nói chỉ
trích sắc bén cất lên, sự im lặng duy trì đến cuối cùng vẫn bị phá vỡ.
“Cha, chỗ kia là của con và Hằng, hai người họ sao có thể ngồi vào như thế?!”
Mẫn Tiệp nói ra những ủy khuất nhưng vẫn dịu dàng, đôi mắt rưng rưng oán hận nhìn
chằm chằm Mẫn Nhu, giống như Mẫn Nhu đoạt đi thứ gì dành riêng cho cô
ta.
Mẫn Chí Hải cũng không quan tâm, liếc nhìn người còn đứng một bên, tiếp tục ăn: “EM gái con và Thiếu Phàm lâu lâu về ăn một bữa, con không thể nhường nhịn một tí sao?”
“Nhường nhịn?”- Trên gương nhỏ nhắn trang điểm xinh đẹp của Mẫn Tiệp liền trở nên khó coi, tức giận chỉ vào Mẫn Nhu quát lớn: “Nó giành mất bạn trai con suốt ba năm, cha sao cha có thể nói con nhường
nhịn? Ngay cả lúc này, người đàn ông ngồi bên cạnh nó cũng không biết là từ đâu giành được”
Mẫn Nhu dừng đũa, quay đầu nhìn người chị gái đang nói ra những lời khó nghe về cô.
Mẫn Tiệp cũng nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của cô, sau đó ủy khuất núp
vào lòng Kỷ Mạch Hằng, như con vật nhỏ bị thương, hàng lông mi rũ xuống
khẽ run lên không dám trừng mắt nhìn.
Giành?
Hai mắt Mẫn
Nhu lạnh như băng không cẩn thận nghênh đón ánh mắt chế giễu của Kỷ Mạch Hằng, chiếc đũa trong tay càng bị ghì chặt. Thì ra Kỷ Mạch Hằng, anh vì yêu mà chà đạp tôi? Vì có được giai nhân trong lòng, ngay tại nơi này
không hề e dè chà đạp lên lòng tự tôn của tôi?
Ánh mắt cười lạnh, tay trên đầu gối bị một luồng hơi ấm bao phủ. Mẫn Nhu vừa quay
đầu lại thì liền nhìn thấy đôi mắt đen ân cần không có chút giả dối,
cũng không lãnh đạm, chỉ có sự quan tâm thuộc về riêng cô. Đúng là như
thế, những thứ đáng giá quý trọng gần ngay trước mắt, cô cần gì phải lưu luyến quá khứ?
Những thứ
Lục Thiếu Phàm mang lại, thì Kỷ Mạch Hằng ngay cả một phần trăm cũng
không làm được, một người đàn ông như thế đã sớm không còn đáng để cô
hao tâm khổ chí.
Lục Thiếu
Phàm là kim ngọc lương duyên của cô, còn Kỷ Mạch Hằng chỉ là quá khứ ba
năm, là sự trừng phạt dành cho những ngu ngốc tự tin của cô, lúc này
tỉnh mộng thì nhận ra giai ngẫu (1) đã ở bên cạnh.
(1) Gia ngẫu: Một đôi tốt đẹp, chỉ vợ chồng tốt đôi.
Cảm xúc bất
bình phẫn uất trong lòng dịu xuống, Mẫn Nhu mỉm cười nhìn Lục Thiếu Phàm để anh yên tâm, ngược lại cô không thể nào cười nổi nhìn đôi nam nữ
kia, lãnh đạm nói:
“Em
nghĩ hình như chị không hiểu chính xác từ “giành”, nếu không hiểu thì
tốt nhất nên đi tra từ điển đừng để người khác chế giễu nói tiểu thư Mẫn gia ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng học không xong”
“Mày!”- Sắc mặt Mẫn Tiệp hóa xanh, căm hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mẫn Nhu, muốn phản bác nhưng cố rặn không ra một chữ.
“Hai chị em lại cãi nhau như thế còn ra hệ thống gì!”
Mẫn Chí Hải đột nhiên ném chiếc đũa lên bàn một cách nặng nề, cũng ngăn lại được cuộc cải vả sắp nổ ra.
“Nếu không muốn ăn thì ra ngoài, đỡ phải ồn ào”
Giọng nói
Mẫn Chí Hải rõ ràng không vui, khẽ liếc qua gương mặt nặng nề của Hồng
lam sau đó nhìn về Mẫn Tiệp đang cứng miệng mất hứng, rồi lại bay sang
Kỷ Mạch Hằng, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa.
Mẫn Tiệp bị
Mẫn Chí Hải lớn tiếng quát vòng vo tính ngồi xuống bàn, kéo kéo Kỷ Mạch
Hằng gương mặt lạnh như băng ngồi xuống bên phải Mẫn Chí Hải.
Mẫn Nhu thấy Mẫn Tiệp ngồi xuống đối diện, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn không quên lườm
cô một cái, còn Kỷ Mạch Hằng ngồi xuống đối diện Lục Thiếu Phàm.
“Cha, Hôm nay con Và Hằng có đi xem triển lãm tranh, Hằng biết cha thích
tranh sơn thủy cố ý mua một bộ, sáng mai bên triển lãm sẽ mang tranh
tới”
Vẻ mặt đang
bao phủ tức giận của Mẫn Chí Hải vừa nghe thấy ba chữ “tranh sơn thủy”
thì hai mắt lóe sáng nhìn về phía Kỷ Mạch Hằng.
Mẫn Tiệp đắc ý nhướng mắt, một tay để lên cổ tay Kỷ Mạch Hằng, một tay làm nũng với Mẫn Chí Hải nói: “Cha, cha không biết Hằng vì muốn có bức họa “Trình Thủy Hà” mà mất bao nhiêu tâm chí!”
“Trình thủy hà? Có phải là của họa sĩ sơn thủy đương đại Trung Quốc nổi tiếng?”- Mẫn Chí Hải xưa này si mê tranh sơn thủy, vừa nghe thấy vật mình có
hứng thú thì ngay cả cơm cũng quên ăn, hưng phấn dạt dào nhìn Mẫn Tiệp.
Kỷ Mạch Hằng không giống biểu hiện đắc ý của Mẫn Tiệp, trước sau vẫn duy trì vẻ đạm
mạc, đối với Mẫn Chí Hải cũng có mấy phần tôn trọng: “Hôm nay ở triển lãm trùng hợp có bức họa, nghe Mẫn Tiệp nói bác rất thích nên mua ngay”
Kỷ Mạch Hằng nói thật nhẹ nhàng, đem quá trình có được bức họa kể qua sợ lược, nhưng quá trình phức tạp trong đó chỉ cần là người biểu biết tranh họa đều
biết mà cũng thập phần rõ ràng.
Mẫn Nhu đối
với thư họa linh tinh không có hứng thú, Mẫn Nhu biết Kỷ Mạch Hằng cố ý
lấy lòng Mẫn Chí Hải, cô sao lại không biết chỉ là cảm thấy không cần
thiết, cần gì phải mua tranh?
“Tôi biết Mạch Hằng rất quan tâm ông mà, thời giờ có mấy con rể biết chăm sóc như Mạch Hằng”
Hồng Lam đặt chiếc đũa trong tay xuống, thong thả cầm khăn lau miệng, rồi nói chen
vào giọng nói tuy thản nhiên nhưng lại có thâm ý khác
Mẫn Nhu tập
mãi cũng thành thói quen nghe hai mẹ con nhà này châm chọc khiêu khích.
Suốt hai mươi năm qua đã trở nên lì lợm, bỗng nghĩ tới hiện tại người
nhuốm khói thuốc trên bàn cơm không chỉ có mình cô, Mẫn Nhu lo lắng nhìn về phía Lục Thiếu Phàm
“Triển lãm tranh của nhà con cũng cóp một bức tranh Đường Dần “hai bờ sông ngọn núi thanh đồ” (1) , nếu cha thích, con có thể gọi điện cho người mang tới ngay.”
Lời Lục
Thiếu Phàm nói ra không làm người ta kinh ngạc cũng chết vì sợ, bức
tranh sơn thủy của Đường Bá Hổ càng khiến cho Mẫn Chí Hải thêm thiên vị
đứa con rể thứ hai này, một tiếng cha lại làm cho sắc mặt ba người còn
lại thêm khó coi.
Nhưng đương sự dường như ngây thơ, vô tội hướng về phía Mẫn Chí Hải hỏi ý kiến: “Cha, một bức họa lớn như thế để trong phòng khó tránh khỏi đơn điệu, ở triển lãm còn rất nhiều bức họa của các danh gia khác, con sẽ cho cha địa
chỉ, hôm nào đó rãnh, cha sang đó xem, thích cái này thì cứ cầm về là
được”
Khi Lục
Thiếu Phàm nói ra chữ “cầm” chân mày không hề nhíu lại, khóe miệng Mẫn
Tiệp co thắt, ngay cả vẻ mặt của Kỷ Mạch Hằng vốn lạnh lùng cũng trở nên âm lãnh, Hồng Lam đứng bật dậy, tiếng ghế ma sát xuống sàn cắt đứt cuộc trò chuyện của Lục Thiếu Phàm và Mẫn Chí Hải
Mẫn Chí Hải
nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hồng Lam cũng cau mày, chẳng qua nhìn về
Lục Thiếu Phàm tỏ vẻ thân thiết hài lòng, vui vẻ cười nói.
“Cha làm sao lại có thể không biết xấu hổ…”- Lời tuy nói thế nhưng từ trên mặt ông đủ để cho thấy tâm trạng sung sướng
Mẫn Nhu quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm cười trìu mến, dáng vẻ khiêm tốn lễ độ thế nhưng cũng thật phúc hắc?
Không sao, cô thích!
Mẫn Nhu
không kiềm được cong môi, nhìn vào đôi mắt đẹp Lục Thiếu Phàm tràn đầy
nụ cười, thế nhưng anh vẫn mãi cùng Mẫn Chí Hải nói chuyện phiếm. Đôi
lông mày thanh mảnh nhướng lên rất khó nhận ra như tuyên bố thắng lợi
thuộc về họ.
Mẫn Nhu
không thể làm gì hơn ngoài chau mày, nếp nhăn nơi khóe miệng đang cười
cũng ngày càng rõ. Cô nghiêng đầu thấy ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Mạch
Hằng chiếu thẳng vào người, vẫn vô tình và lạnh lùng như thế nhưng đã
không thể làm tổn thương cô được nữa.
“Cha, mấy ngày trước Hằng đã sai người từ Vân Nam mang trà Phổ Nhỉ (2) tới cha vẫn chưa uống qua, nhân hôm nay để dì Lý làm cho cha uống đi”
Mẫn Tiệp dường như chưa từ bỏ ý định, vây lấy cánh tay Mẫn Chí Hải: “Cha, chúng ta vào phòng khách đi!”
Mẫn Chí Hải cũng không phản đối, đứng dậy đi theo Mẫn Tiệp, nhưng cũng không quên quay đầu chào đón Lục Thiếu Phàm: “Thiếu Phàm, con cũng theo cha đi vào phòng khách ngồi đi”
“Dạ được”- Lục Thiếu Phàm cười khẽ đáp ứng, không lập tức theo sau mà chờ Mẫn Nhu đứng dậy, đỡ lấy tay cô cùng cô đi vào phòng khác.
Mẫn Nhu xoay người trước, ánh mắt nham hiểm của Kỷ Mạch Hằng bắn về phía cô dường
vừa chán ghét vừa lạnh lùng, như xuyên qua tới xương.
Kỷ Mạch Hằng từ trước giờ không thích cô, là do anh chính miệng thừa nhận, cô là kẻ
bại trận quá trình dĩ nhiên đau khổ, cho nên mọi cảm xúc với sự lãnh
khốc của anh ta đã chết lặng.
Anh ta chỉ
là người ngoài, anh ta có thích cô hay ghét cô cũng không còn quan
trọng, cô cũng không tính toán với cách nhìn của anh ta.
Mẫn Nhu ngước mắt nhìn bóng lưng cao ráo của Lục Thiếu Phàm, nhẹ giọng thở dài đầy thỏa mãn: “Lục Thiếu Phàm, chúng ta cứ như vậy mà bên nhau cả đời”
“Trà Phổ Nhỉ quả nhiên rất thơm, không hổ là danh trà của Trung Quốc”
Được Mẫn Chí Hải tán thưởng khiến Mẫn Tiệp vui mừng ra mặt, ngồi trên ghế sô pha, dựa vào người Kỷ Mạch Hằng: “Nếu cha thích lần sau kêu Hằng nhờ bạn bè mang vào là được”
Thấy Mẫn Chí Hải thích thưởng thức trà, Mẫn Nhu nhớ tới trên xe Lục Thiếu Phàm lúc nãy cũng có hộp trà, là đại hồng bào Sơn Đông (3), Lục Thiếu Phàm dường như cũng chung suy nghĩ, kéo tay cô, hiểu ý gật đầu, Mẫn Nhu liền hiểu được.
“Cha, trên xe Lục Thiếu Phàm có mang theo Đại hồng bào Sơn Đông, nếu cha thích uống, con sẽ ra lấy”
Mẫn Chí Hải vừa nghe, thì chén trà Phổ Nhỉ trong tay liền để xuống, vừa hoài niệm vừa cảm thán: “Đại Hồng bào là loại trà cực phẩm, nhớ lại lâu lắm rồi cha chưa uống qua nó”
Mẫn Nhu thấy Lục Thiếu Phàm tính đứng dậy liền nắm lấy tay anh đè xuống, mỉm cười chớp mắt nói: “Anh cùng cha nói chuyện đi, để em đi lấy được rồi, đưa chìa khóa xe cho em”
Lục Thiếu
Phàm cũng không nhiều lời, liền lấy chìa khóa từ thắt lưng ra đưa cho
Mẫn Nhu, không quên vuốt nhẹ mái tóc xoăn của cô dặn dò: “Bên ngoài lạnh lắm, nhớ mặc áo khoác vào”
“Ừ”
Mẫn Nhu cầm
lấy áo khoác trên giá, mang giầy vào, liếc nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn
Chí Hải đang vui vẻ nói chuyện với anh, gánh nặng trong lòng liền thả
xuống thong thả đi ra ngoài lấy trà.
Bất luận là
ai nếu ở cùng Lục Thiếu Phàm đều cảm thấy vui vẻ? Dù sau một con người
lịch sự nho nhã đối với ai cũng khiêm tốn lễ phép, hào phóng phong độ ai mà không thích?
Nhớ đến sự
cưng chiều vô hạn của Lục Thiếu Phàm, khóe miệng Mẫn Nhu tạo nên độ cong ngọt ngào, nhưng mà cũng có lúc cô nghĩ, Lục Thiếu Phàm đối xử với
những người phụ nữ khác cũng như thế sao?
Lông mày khẽ nhíu lại, Mẫn Nhu cười bản thân suy nghĩ lung tung, cầm hộp trà khóa kỹ xe thể thao, quay người lại thì thấy người đàn ông không biết từ khi
nào đã đứng sau lưng. Nụ cười trong chớp mắt cứng đơ, dáng người thanh
mảnh cũng đứng thẳng quật cường.
Cô không cho rằng Kỷ Mạch Hằng tìm cô thì sẽ có chuyện tốt?
Chẳng lẽ vì Mẫn Tiệp bị tổn thương cảm thấy bất công muốn tới giáo huấn cô sao?
Mẫn Nhu hừ lạnh môi khẽ cong, ánh mắt lạnh lùng không nhìn đến Kỷ Mạch Hằng, càng không muốn để tâm thêm định đi vào biệt thự.
“Mẫn Nhu, có lúc làm người đừng nên quá đáng!”
Sau lưng
giọng nói lạnh đến thấu xương của Kỷ Mạch Hằng vang lên, một câu thôi đã kết tội cô là loại phụ nữ ương ngạnh kiêu căng, buồn cười thật ba năm
qua, Kỷ Mạch Hằng anh chưa từng Mẫn Nhu chân chính.
Bước chân
Mẫn Nhu hơi chậm lại, khẽ nghiêng người, trên gương mặt xinh đẹp nhỏ
nhắn không còn lưu luyến si mê khi xưa chỉ còn vẻ xa lạ lạnh lùng.
“Quá đáng? Còn phải nhờ Kỷ Tổng chỉ giáo tôi làm gì mà quá đáng? Cùng chồng
mình về nhà mẹ đẻ thăm bố vợ, là con rể tặng quà cho cha vợ nên khiến Kỷ tổng không vui sao?”
Mẫn Nhu cao
ngạo đứng thẳng lưng, nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Mạch Hằng, không hề chùn bước. Anh ta chán ghét cô, coi cô như rắn rết thì cô cũng coi anh như thế.
Gương mặt cô đã từng cảm thấy nó thật tuấn tú hấp dẫn, thì lúc này dưới ánh đèn
đường cô lại cảm thấy nó thật chói mắt, trong lòng chán ghét, không muốn nhìn tới nó.
“Chồng mình?”- Kỷ Mạch Hằng lặp lại hai chữ cô vừa nói, ngũ quan lạnh lùng có vẻ giễu
cợt mỉa mai, đôi môi kéo lên đầy châm chọc, đôi mắt như từng lưỡi kiếm
mỏng cứa qua gương mặt quật cường của cô, như muốn cắt cô ra.
“Mẫn Nhu, cô di tình biệt luyến (5) nhanh thật”
(5) di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Lửa giận trong lòng Mẫn Nhu lan tràn, học anh ta cũng kéo môi đỏ mọng, dáng vẻ phong tình châm chọc: “Kỷ Tổng muốn yêu lại lần nữa, nên không cho phép tôi đi tìm niềm vui mới sao? Kỷ Mạch Hằng, anh đánh giá mình quá cao đó!”
Gương mặt
đầy khiêu khích châm chọc của Kỷ Mạch Hằng vì lời phản bác của Mẫn Nhu
mà nhuốm giận, Mẫn Nhu có thể nhìn thấy nơi ống tay áo, những đốt ngón
tay rung lên, muốn đánh cô sao?
Một lần là đủ rồi, Mẫn Nhu cô tuyệt đối sẽ không để cho Kỷ Mạch Hằng có cơ hội lần nữa làm tổn thương cô.
Mẫn Nhu
không muốn cùng anh ta tranh cãi, cất bước bỏ đi, cổ tay lại bị một bàn
tay giữ lấy rất chặt, ngăn cản không để cô rời đi.
“Tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn gì quyến rũ Lục Thiếu Phàm, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên dừng ở đây, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”- Mẫn Nhu lớn tiếng cắt ngang lời nói vô tình của Kỷ Mạch Hằng, nhìn
gương mặt tuấn tú khiến cô sinh ra chán ghét, lạnh lùng lên tiếng: “Trên thế giới này bất cứ ai cũng có thể sỉ nhục tôi, nhưng còn anh Kỷ Mạch
Hằng, vĩnh viễn không bao giờ có tư cách! Cũng không xứng!”
Sự khinh
miệt trong mắt cô khiến đôi môi mỏng của Kỷ Mạch Hằng mím chặt, đôi mắt
nheo lại nguy hiểm, dáng vẻ đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô!
“Không xứng!! Thứ con hát thay đổi thất thường như cô không xứng để cho tôi phải sỉ nhục, làm như vậy chỉ bẩn miệng của tôi!”
Lời Kỷ Mạch
Hằng như thanh kiếm vô tình phóng về phía cô, không chút lưu tình, vì
người con gái anh ta yêu mà có thể đả thương cô. Mẫn Nhu dụng hết toàn
lực thoát khỏi sự khống chế của Kỷ Mạch Hằng, không để ý đến vẻ kinh
ngạc của anh ta, đôi mắt nhìn thẳng vào hai mắt lạnh lùng của anh ta:
“Kỷ
Mạch Hằng, nếu như anh cho rằng vì tôi yêu anh nên anh có thể không chút kiêng kị sỉ nhục tôi, như vậy từ nay về sau anh sẽ không còn cơ hội như thế đâu!