Dù bên ngoài ồn ào huyên náo, nhưng thế giới Mẫn Nhu vẫn rất bình yên, không vì Hồng Lam và Mẫn Tiệp gặp khó khăn mà phát sinh rắc rối.
Người ở Lục
gia cũng không ở trước mặt cô nhắc tới tình trạng của Mẫn thị, cũng
không hỏi chuyện liên quan tới Mẫn gia. Cuộc sống vẫn bình thản trôi qua khiến cho Mẫn Nhu quên mất bản thân mình là một phần của Mẫn gia, đại
cổ đông Mẫn thị.
Phía ngoài
cửa đại viện cũng không có đám phóng viên trực chờ, có lẽ do sợ vệ binh
gác cổng. Trước đây, một phóng viên chuyên nghiệp đã lẻn vào bên trong
thăm dò tình hình tận mắt nhìn thấy vệ sinh mặc dùng thủ đoạn áp chế tên trộ, đánh đến mức mặc sưng vù cha mẹ đều không nhận ra, kể từ đó không
ai dám trèo tường đột nhập dở trò ma quỷ.
Đương nhiên
những chuyện này Mẫn Nhu cũng không biết. Trước sự ồn ào của Mẫn thị, cô quyết định đóng cửa không ra, chỉ lang thang ở trong đại viện. Cơ Tố
Thanh cứ cách một ngày lại mang dụng cụ vẽ tới, cùng cô luyện tập ở nhà.
Chạng vạng,
Lục Thiếu Phàm sẽ tan tầm về nhà, sau đó cùng cô vẽ tranh, có khi bị cô
dụ dỗ làm người mẫu để vẽ. Từ bị cô bắt buộc đến trở thành thói quen,
sau khi ăn cơm xong hai người mở tivi lên xem, ngay tức khắc vẻ mặt liền trở nên âm trầm.
Ánh đèn máy
ảnh nhấp nháy, Mẫn Tiệp ngồi một mình, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch,
đôi môi khô nứt, hai mắt đỏ hoa, trong mắt đầy những lằn đỏ khiến người
khác nhìn vào tưởng rằng cô ta đang suy sụp, rất đánh thương.
Quần áo trên người cũng không phải đồ hàng hiệu, chỉ chiếc áo cùng váy màu trắng
càng toát lên vẻ nhợt nhạt của cô ta, dáng người gầy yếu khiến đám phóng viên càng trở nên huyên náo liên tục chụp ảnh. Mẫn Tiệp chỉ lẳng lặng
ngồi ở đó, ánh mắt đau đớn khổ sở tận cùng.
“Chị ta muốn làm gì vậy?”
Mẫn Nhu
không vui nheo mắt, rúc người vào lòng Lục Thiếu Phàm, ngửa đầu lên,
nhìn Mẫn Tiệp tỏ ra yếu đuối để tranh thủ sự thương cảm của mọi người.
Trăm tư không thể nào giải, thật khó tưởng tượng Mẫn Tiệp không hề trốn
tránh mà còn chủ động xuất hiện trước mặt giới truyền thông.
Chẳng lẽ
muốn học theo chị Phù Dung và Phượng, thông qua scandal muốn tìm được
một chỗ trong giới giải trí, không muốn làm tổng giám nữa mà muốn làm
hồng nhân trên mạng sao?
Lục Thiếu
Phàm nhíu mày, nhìn chăm chú màn hình, để đầu Mẫn Nhu tựa lên vai mình,
gương mặt tuấn tú vẫn bình thản, nhưng mắt lại trở nên lạnh lẽo.
“Kẻ xấu thường lắm trò, anh muốn xem cô ta còn muốn diễn gì nữa”
Lục Thiếu
Phàm chế giễu nói, ánh mắt kiên định lạnh lùng như lưỡi dao phóng về
phía màn hình đang hiện lên gương mặt Mẫn Tiệp. Dù anh vẫn như trước chú tâm coi, vẻ mặt nho nhã nhưng hàn khí từ trong xương toát ra khiến
người khác phải lùi lại.
“Mẫn tiểu thư, tất cả mọi người đều biết cô là con gái riêng của chủ tịch
Mẫn thị, mẹ cô dựa vào thủ đoạn bất chính mà có được vị trí hiện tại.
Đối với những lời nói đó, cô có cảm thấy tổn thương không?”
Hình ảnh chuyển từ phóng viên đang cầm mic dời sang mặt Mẫn Tiệp, cô ta chỉ hơi mấp máy môi, vẻ mặt yếu ớt mỉm cười.
“Đầu tiên, tôi và mẹ xin gửi lời xin lỗi đến người vợ trước của cha. Mẹ tôi
chưa từng muốn phá hoạt hôn nhân của người khác, nhưng mọi chuyện không
được như ý, khi mẹ và cha tôi chia tay, không ngờ mẹ tôi đã mang thai.
Suốt ba năm, mẹ tôi một mình chịu đựng, vừa ôm tôi vừa đi rửa chén cho
người ta, do mang thao nên bị chủ nhà trọ đuổi đi, không còn chỗ để
nương thân, mẹ vẫn im lặng quyết định sinh tôi ra, nuôi dưỡng tôi”
Từng hàng
nước mắt bi thương rơi xuống gò má Mẫn Tiệp, vẻ đau đớn, áy náy xót xa
đều hiện lên trước ống kinh, tình cảm chân thành ánh mắt tha thiết được
phóng to trên màn hình, ai cũng có thể nhìn thấy những giọt nước mắt
đang đọng lại rồi vỡ òa.
“Sau khi ông nội tìm được mẹ và tôi, mẹ đã từ chối yêu cầu của ông nội nhưng cuối cùng vẫn tạo ra bi kịch. Còn em gái tôi, việc mẹ của Mẫn Nhu qua
đời, tôi và mẹ đều rất khó xử và áy náy, bây giờ tôi thành thật gửi lời
xin lỗi đến Mẫn Nhu.”
Mẫn Tiệp nói xong liền đứng dậy hướng về trước ống kính cúi người thật thấp, ngồi
trước màn hình tivi, Mẫn Nhu có thể thấy đôi vai Mẫn Tiệp run lên, cánh
tay ôm lấy thắt lưng Lục Thiếu Phàm cũng vì vậy mà siết chặt, móng tay
nhọn bấm vào lòng bàn tay.
“Mấy năm qua, mẹ tôi vẫn luôn cố gắng bù đắp cho Mẫn Nhu, cũng bảo tôi sau
này có gì cũng phải nhường em gái mình, vì vậy, cho dù…”
Nói xong
những lời cuối, Mẫn Tiệp khản giọng nghẹn ngào che miệng khóc thút thít. Nước mắt của phụ nữ đúng là vũ khí lợi hại nhất, Mẫn Nhu và Lục Thiếu
Phàm cũng không có bất cứ biểu hiện gì, vẫn lạnh lùng ngồi xem tivi.
Nhưng điều đó không có nghĩa họ không hiểu rõ thật hư, cảm động vì một
người như Mẫn Tiệp là không đáng.
“Chỉ cần Tiểu Nhu thích, người làm chị này cũng đều có thể cho em ấy, chỉ
cần em ấy mỗi ngày được vui vẻ, có thể quý trọng những người yêu mến
mình.”
Đột nhiên
Mẫn Tiệp nói sang phương diện tình bạn, Mẫn Nhu nhíu mày, nhìn vẻ mặt
cười tươi đơn thuần của Mẫn Tiệp, trong lòng cười lạnh, chiêu lấy lùi để tiến của cô ta quả thật sử dụng vô cùng thuần phục.
Bàn tay lạnh như băng bị bao bởi một bàn tay to ấm áp, ngón tay thon dài đẩy nhẹ
mười ngón tay bấu chặt đến tái nhợt, xuyên qua khe hở, đan vào nhau.
Lục Thiếu
Phàm vẫn lạnh lùng xem tivi, nhưng lòng bàn tay ấm áp ấy vẫn quan tâm
cô, muốn truyền cho Mẫn Nhu sức mạnh, sưởi ấm nội tâm lạnh lẽo của cô.
“Có
người cho chúng tôi biết, chồng của Mẫn Nhu, cũng chính là thị trưởng
Lục Thiếu Phàm của thành phố ban đầu là đối tượng kết hôn của cô, liệu
cô có thể cho chúng tôi biết chân tướng không?”
“Cô
cũng từng cùng thiếu tổng của Kỷ thị đính hôn,
nhưng có tin nói Mẫn Tiệp từng hẹn hò với thiếu tổng Kỷ thị suốt ba năm, cuối cùng lại chia tay,
vậy cô có phải là người che chân vào chuyện của hai người họ, trả thù
Mẫn Nhu đã cướp Lục Thiếu Phàm, hay cô và Kỷ thiếu tổng vì đồng bệnh
tương liên mà kết hợp.”
Đám phóng
viên nháo nhào hỏi Mẫn Tiệp, không muốn bỏ qua chuyện yêu hận của chốn
hào môn nhân cơ hội này viết cho thật hay, hơn nữa tin này còn dính tới
một đại minh tinh, bài báo này sẽ có giá trị gấp mấy lần.
“Mọi người đừng hỏi nữa, cũng đừng nói xấu Tiểu Nhu, Tiểu Nhu và Lục Thiếu
Phàm là thật tâm yêu nhau, hai người họ là sự kết hợp hoàn mỹ, trai tài
gái sắc, thật…”
Mẫn Tiệp mở
to mắt, cố gắng không trào ra nước mắt. Toàn bộ phóng viên đều đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc nức nở từ tivi truyền tới, điều đó càng
khiến người ta thêm đồng tình với Mẫn Tiệp, cũng sinh ra nghi ngờ với
nhân phẩm Mẫn Nhu.
Tuy Mẫn Nhu
và Lục Thiếu Phàm được cưới hỏi đàng hoàng nhưng không có lãng mạn và
hoàn mỹ như vẻ ngoài, chẳng lẽ sau lưng còn giấu những bí mật không ngờ?
Đám kí giả
vẫn hừng hực khí thế đặt câu hỏi, Mẫn Tiệp không ngừng diễn, nước mắt
chảy ào ào không ngừng, đám kí giả càng hỏi càng quá đáng, tất cả mũi
nhọn đều hướng về Mẫn Nhu, toàn bộ phóng viên đều như muốn công khai tố
cáo tội Mẫn Nhu.
Ra đây là
mục đích của Mẫn Tiệp, tìm đường sống từ cõi chết, muốn mượn đám kí giả
thay đổi càn khôn, thay đổi thế cục bất lợi của mình, thuận tiện đả kích Mẫn Nhu.
Màn hình đột nhiên tắt ngắm. Mẫn Nhu lấy lại tinh thần mới biết là Lục Thiếu Phàm
nhấn nút tắt. Gương mặt anh tuấn cao quý không hề tức giận, nhưng đôi
mắt đen lại sôi trào một dòng nước xoáy, môi thẳng tắp.
“Quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lễ, xem ra chúng ta giấu huấn cô ta quá nhẹ rồi..”
Lục Thiếu
Phàm đột nhiên lẩm bẩm nói càng tiết lộ sự lạnh lùng, bàn tay đang giữ
tay Mẫn Nhu cũng siết chặt, cả cánh tay bọc lấy cô tạo thành vòng cấm,
bên ngoài thì giận Mẫn Tiệp nhưng bên trong càng lo lắng Mẫn Nhu.
Những lời
nói hồ ngôn loạn ngữ của Mẫn Tiệp lúc này là những lời phỉ báng chưa
từng có. Nhưng nằm trong lòng Lục Thiếu Phàm, mọi bất an đều theo gió
bay đi, chỉ còn niềm hạnh phúc.
Mẫn Nhu nhẹ thở hắt, chầm chậm ngồi dậy, nở nụ cười, nhìn gương mặt đàn ông lạnh băng, trong giọng nói cất lên đầy mùi làm nũng.
“Chị ta giống như con gián đánh mãi không chết, chắc phải dùng tới bảo tháp của Lý thiên Vương mới thu phục được chị ta”
Lục Thiếu
Phàm không nói tiếp, chỉ nhướng mày, dáng vẻ như đang trịnh trọng suy
nghĩ xem cái ý tưởng này của Mẫn Nhu có khả thi không. Nhưng Mẫn Nhu đã
đứng dậy, cúi người thật thấp, dịu dàng nói nhỏ:
“Quân nhân, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về phòng nghỉ ngơi?”
Bóng người
cao to che mất tầm nhìn của cô, Mẫn Nhu cảm thấy bên hông bị thắt lại,
toàn bộ người ngã vào lòng Lục Thiếu Phàm, hương bạc hà sảng khoái xâm
chiếm thế giới cô. Cô nheo mắt thích thú, đầu tựa vào lòng Lục Thiếu
Phàm.
“Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi, tin anh, Tiểu Nhu”
“Được, em tin anh”
Chỉ cần là Lục Thiếu Phàm nói, Mẫn Nhu sẽ không hoài nghi.
Ngón tay
trái lướt trên chiếc nhẫn xoa xoa chú cá heo tinh xảo. Vẻ cười tràn đầy
trên mặt Mẫn Nhu, cô kiễng chân, muốn hôn lên má anh, vừa ngẩng đầu,
gương mặt anh tuấn đã phóng đại trước mắt, cánh môi để lên đôi môi đỏ,
cảm giác ấm áp mềm mại lại như lửa đang phừng cháy, lan tràn vào tận
trong máu huyết.
Lúc rời ra,
Mẫn Nhu mở miệng hít lấy không khí, cơ thể tròn trịa bị Lục Thiếu Phàm
ôm lấy đi hướng lên lầu, lúc đưa mắt ngó cô trong đôi mắt anh như có
lửa.
Ánh trăng
thuần khiết chiếu qua cửa sổ, nhưng lại bị rèm che giữ lại bên ngoài,
trong bóng tối chỉ có tiếng phụ nữ hờn dỗi cùng lời giáo huấn đầy chính
nghĩa của người đàn ông.
“Đừng loạn nữa, em mệt lắm, ngủ thôi”
“Lục Thiếu Phàm, anh đừng tới nữa… em muốn ngủ riêng giường với anh”
“Ngoan, bà xã, ăn xong vận động có lợi cho tiêu hóa”