"mau về tạm biệt ba mẹ Mạc rồi thu dọn đồ đạc tới Cao gia, hôm nào tôi sẽ tới đó chơi với bà nhé! Có được không?"
"được rồi, tôi về đây" Tử Vy vẫy vẫy tay rồi bước vào trong xe
"không được khóc nữa đâu đó, mắt bà đã sưng thành cái gì rồi" Tử Vy kéo cửa kính xuống để Hân Nghiên dễ dàng nói chuyện hơn.
Vừa dứt câu, hai mắt Tử Vy lại ngập nước.
Thấy vậy, Hân Nghiên vội lau nhẹ hai má cô nàng.
"Vy Vy à, ở Cao gia rất vui mà, ở đó có tiểu Oanh rất đáng yêu mà có phải không?"
"ưm" cổ họng Tử Vy đã sớm nghẹn lại, khẽ *ưm* lên một tiếng đáp lời
"Tới đó rồi thì mau mau gắn ghép chị tiểu An và Cao tổng, tiểu Oanh mắc có em còn tôi thì mắc ăn cưới lắm rồi " thấy cô bạn vẫn nước mắt lưng tròng, Hân Nghiên liền cúi xuống thủ thì trêu đùa vào tai Tử Vy
Cô nàng đang nước mắt ngắn nước mắt dài cũng phải bật cười
"bà thật là"
"phải cười tươi lên như vậy chứ, Vy Vy của tôi cười lên thật xinh đẹp biết bao nhiêu" Hân Nghiên bấu hai má cô bạn trước mắt
"mau về đi nhé! Tạm biệt"
"tạm biệt"
Khi đã tiễn Cao Tử Vy ra về, vì muốn tìm mượn một vài cuốn sách và tài liệu để tự học, Mặc Hân Nghiên liền nhanh chân chạy tới thư viện của trường đại học.
(từ giờ gọi Mạc Tử Vy là Cao Tử Vy nhé mọi người)
Đi lựa một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đã tìm được gần hết số tài liệu và vài cuốn sách cần có.
Nhưng tập tài liệu cuối cùng cô cần tại sao lại ở trên kệ cao thế này?
"một chút thôi, chút nữa thôi, một chút nữa thôi là tới rồi" cô rướn cao người, tay cố với lấy tập tài liệu ở trên kệ, khó khăn nói.
Thật khổ quá mà, ai bảo lùn quá làm gì
Bỗng từ đâu đến, một cánh tay khác cầm lấy tập tài liệu, với lấy nó một cách dễ dàng.
"a..." Hân Nghiên bất ngờ quay mặt sang nhìn.
woa, thật soái nha!!! Nhưng không soái bằng chồng cô Hân Nghiên thầm cảm thán, gượng cười nhìn chàng trai trước mắt mình.
"Bạn gì ơi?" tay cô khẽ vỗ nhẹ vào vai cậu sinh viên.
"của cậu, tôi tên Trần Quang Dao" anh đưa cuốn sách ấy ra
"à...Cảm ơn, tôi tên Hân Nghiên, Mặc Hân Nghiên" cô tươi cười đáp lại
"cậu học khoa thiết kế sao?"
"đúng vậy, còn cậu?"
"à, tới đón người nhà, tuỳ tiện tham quan chút thôi"
"vậy chắc hẳn là anh lớn tuổi hơn tôi rồi"
"có thể lắm"
*reng reng reng*
"tôi xin phép" cô lôi chiếc điện thoại từ trong cặp ra rồi giơ lên gần mặt tỏ ý muốn nghe điện thoại
"à" Quang Dạo khẽ gật đầu một cái
"alo ông xã"
("bảo bối, em đang đâu thế?")
"em đang trong thư viện, em ra liền"
("được, tài xế đang đợi ở bên ngoài")
"nay anh không tới đón em sao?"
("chốc nữa anh phải họp")
"vậy em muốn sang nhà ba mẹ"
("được, bảo tài xế chở qua đó luôn, không được đi lung tung")
"dạ, yêu anh"
("yêu em")
Tuy Mặc Hân Nghiên đã tránh Quang Dao một đoạn để nghe điện thoại nhưng cũng đủ để anh nghe thấy được qua loa cuộc trò chuyện.
Cô đã có chồng rồi sao?
"cũng muộn rồi, tôi xin phép ra về, tạm biệt, cảm ơn về tập tài liệu"
"không có gì, tạm biệt" anh vừa dứt lời, cô nhanh nhảu chạy đi viết phiếu mượn sách rồi ra về.
Còn chàng trai tên Trần Quang Dao mắt vẫn xa xăm nhìn theo bóng dáng nhỏ ấy, bất giác cong môi cười.
"điều tra cô gái vừa rồi cho tôi" anh nói với người mặc vest đen bên cạnh
"vâng, thưa thiếu gia"
- --------
"ba mẹ" Hân Nghiên từ ngoài cửa đi tới ôm chầm lấy bà Lục
"ây con dâu của mẹ tới sao?" bà Lục ngồi ở sopha, thấy cô tới liền đi tới
"dạ"
"thằng Hạo không đưa con tới?" ông Lục đang ngồi đọc báo, thấy cô tới liền hồ hởi đứng dậy
"dạ anh ấy nói hôm nay anh ấy có cuộc họp ạ" cô vừa chầm chậm đi vào bếp vừa ngoái đầu lại nói
"tiểu Tịnh đâu hả mẹ?"
"con bé đi với bạn từ đầu