Vừa mới nghe tin hôm nay Mặc Hân Nghiễn xuất viện, thím Trương và người làm trong nhà đã tất bật chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để chào đón cô về nhà.
Ông bà Lục cũng đã mua thêm bao nhiêu là đồ bổ và những bộ quần áo cho trẻ sơ sinh rồi gửi tới.
Vì chưa biết giới tính của em bé nên quần áo, đồ chơi cho trai hay gái ông bà Lục đều mua đủ cả.
Bà Lục đã đợi cái khoảnh khắc này lâu lắm rồi nên lúc mới chỉ vừa nghe tin con dâu đậu thai một phát là phòng đi mua đồ ngay lập tức.
"ây dô, tiểu Nghiên à, trưa nay thím và mọi người đã làm rất nhiều món con thích đó, có sườn sào, trứng hấp và cả..."
Mặc Hân Nghiên nhìn bàn thức ăn mà loá hết cả mắt
"tiểu Nghiên à, ăn nhiều một chút, món này, món này, món này nữa" thím Trương và Lục Triết Hạo liên tục gắp đồ ăn vào bát cô, đồ ăn trong bát cô sắp chất thành núi tới nơi rồi
"em không ăn nổi nữa" Mặc Hân Nghiên nhăn mặt nhìn bát cơm vẫn còn hơn phân nửa
"bà xã, còn chưa hết nửa bát mà"
"em muốn ăn dưa hấu, nhé!" Mặc Hân Nghiên nũng nịu xin xỏ
Giờ mà có mấy miếng dưa mát lạnh, cắn vào là ứa nước ra, vị thì ngọt lịm.
Cô chỉ mới nghĩ đến thôi là đã muốn ăn rồi.
Tối đến, trong phòng ngủ, ánh đèn ngủ vàng vàng nhạt rọi sáng.
Lục Triết Hạo ngồi tựa lưng vào thành giường phủ da mềm mại, trên đùi là một chiếc máy tính, hai tay lướt trên bàn phím tạo ra những tiếng lạch cạch vui tai.
Cứ lâu lâu là anh lại liếc nhìn cô gái nhỏ đang say giấc nồng nằm bên cạnh.
"ông xã" Mặc Hân Nghiên bỗng tỉnh dậy, nheo mắt, quay lên gọi anh
"tỉnh?"
"dạ"
"còn đau đầu không?" Lục Triết Hạo vuốt mấy sợi tóc vướng trên trán cô
"em đỡ rồi"
"mai anh gọi Tuấn Kiệt đến khám cho em"
"cậu ấy sẽ giết anh" Mặc Hân Nghiên phì cười, Vương Tuấn Kiệt là bác sĩ giỏi được nhiều người săn đón, muốn được anh khám cho còn không được vậy mà lại bị Lục Triết Hạo hành lên bờ xuống ruộng
"anh không thiếu bác sĩ khám cho em"
"muộn rồi đấy" Mặc Hân Nghiên biết mình có cố gắng thể nào cũng không nói lại được anh, thấy máy tính vẫn còn sáng trưng liền nhắc nhờ
"ngủ thôi"
Lát sau, tay anh bỗng luồn qua lớp áo mỏng manh của cô, thật nhẹ nhàng đặt lên phần bụng vẫn còn thon gọn mà ân cần âu yếm, xoa nhẹ.
Lục Triết Hạo cảm thấy như được rót mật vào lòng.
Ngọt lịm! Cảm giác sung sướng khó tả.
Nhưng rồi một lúc sau lại hư hỏng lần mò tới nơi mềm mại cao ngất ngưởng mà xoa nắn
"anh đang sờ con hay sờ gì thế?" Mặc Hân Nghiên cảm thấy có gì đó không đúng
"anh đang sờ con" Lục Triết Hạo áp mặt vào sau gáy cô, nhắm mắt hưởng thụ
"hình như sai chỗ rồi"
"anh lại cảm thấy đúng chỗ rồi"
"đừng, nhột em" cô khúc khích cười
Lục Triết Hạo nổi tiếng sủng vợ, Mặc Hân Nghiên vốn đã được anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa giờ lại mang trong mình một sinh linh nhỏ nên