Hai ngày sắp tới Lục Triết Hạo phải bay sang nước ngoài để xử lý công việc.
Mặc Hân Nghiên nghe nói vì anh đã hạn chế và nghỉ quá nhiều đợt công tác cũng như số lượng công việc đều giao lại một phần hai cho thư ký toàn năng tên Lập Thành thế nên lần này bắt buộc phải đi.
Vụ việc lần này cũng rất quan trọng nên không thể thiếu mặt anh được.
Trước mặt cô lúc này đây, người đàn ông trụ cột của gia đình đang tỉ mỉ sắp xếp đồ và dặn dò cô đủ thứ trên đời như (thời gian ngủ nghỉ, ăn uống, chỗ để quần áo, chỗ để hoa quả và bánh trái mà cô yêu thích...).
Mọi lần anh đi công tác trước đây, Lục Triết Hạo không cần phải lo lắng "quá nhiều", mỗi ngày gọi đi gọi lại về nước cho cô khoảng 10 lần, tin nhắn thì không đếm xuể.
Ít quá mà đúng không? Nhưng lần này thì khác, Mặc Hân Nghiên đang mang thai nên đoán chừng một ngày sẽ gấp đôi số cuộc gọi (khoảng 20 lần hoặc hơn) tin nhắn có lẽ sẽ nhảy bum là bum tung máy.
Có lẽ cô sẽ phải mua thêm một chiếc máy dự phòng mới được, sợ rằng chiếc máy điện thoại bé nhỏ này của cô sẽ phát nổ vì quá tải mất.
"bà xã, quần áo anh đã để ra ngoài này để em dễ lấy"
"hoa quả và bánh trái mà em thích anh cũng mới chỉ em vừa nãy dưới bếp rồi"
"khi nào cần hay thèm ăn gì thì phải nói với người làm, tuyệt đối không được vào bếp"
"đi vào nhà vệ sinh thì nhớ phải mang dép không là sẽ trơn trượt"
"bảo bối, em nhớ không được nhân lúc anh ở nhà liền đi lung tung biết không?"
"em biết rồi mà, anh cứ nhắc suốt, anh nói nãy giờ hơn hai mươi phút rồi đấy"
Sáng sớm ngày hôm ấy, lúc chuẩn bị lên xe tới máy bay, Lục Triết Hạo vẫn không ngừng lải nhải đi lải nhải lại nào là phải ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, phải đi dép khi vào nhà vệ sinh...vân vân và mây mây
"ông xã à, anh còn nói nữa sẽ muộn mất"
"đi máy bay riêng, em muốn ông xã ở lại với em đến tận chiều cũng có thể"
"hay là cho em ra sân bay tiễn anh được không?" Mặc Hân Nghiên nhướn người lên ôm cổ anh
"ngoan, ở nhà, đi đường xa sẽ mệt đấy"
Từ tối hôm qua Mặc Hân Nghiên đã xin xỏ anh ra sân bay cùng nhưng anh bị anh từ chối.
Lục Triết Hạo nói Mặc Hân Nghiên đang mang thai, sân bay xa nhà với đông người nên đi đi về về sợ cô mệt, anh còn nói nếu cô tiễn anh ra tận sân bay thì anh sẽ không nỡ đi mà đổi ý ở lại nước với cô luôn mất.
"sang đấy không được léng phéng với cô nào đấy" Mặc Hân Nghiên vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo cho anh
"sẽ không, không ai ngon như vợ anh được"
"thế nhỡ có cô nào ngon hơn thì anh sẽ xơi luôn chứ gì?" cô đánh nhẹ vào ngực anh
"không dám"
Mặc Hân Nghiên nghe anh nói vậy liền bật cười
"bà xã à, em nhớ hết những gì anh nói chưa?"
"nhớ rồi nhớ rồi" Mặc Hân Nghiên gật đầu như rã tỏi, cô sắp thuộc hết đến nơi rồi
"bảo bối, có cần anh nhắc lại không?"
"ông xã à, nếu không đi nhanh sẽ muộn mất" Cô vội mở cửa xe rồi đẩy anh vào
Lúc cửa xe vừa đóng, Mặc Hân Nghiên