Nhiếp Bạch Khả, cái tên này anh từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, có khi nào chính là nạn nhân của đám tội phạm giết người cướp của kia.
Thì ra người này chính là mẹ vợ của anh, anh phải dốc hết sức bắt đám người kia
Vốn anh đã điều tra tên cha mẹ họ hàng thân thích của cô từ lâu, tên mẹ cô thì anh cũng biết, nhưng lại quên đi điều này
Một lát sau, lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi nghĩa trang thì gặp 2 người đàn ông đi vào.
Triệu Lan Nhi nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt khinh thường rồi nhanh chóng lướt qua.
Hai người kai không ai khác chính là 2 anh trai của cô, Triệu Bạch lên tiếng gọi :” Lan Nhi”
Cô nghe thấy nhưng mặc kệ, cô và họ 5 năm trước đã cắt đứt quan hệ rồi.
Bây giờ giữa họ và cô cũng chỉ là người dưng.
Triệu Thiếu Vũ thấy cô không trả lời anh trai mình liền chạy đến bên cô
- Lan Nhi, anh cả gọi em, em không nghe thấy sao?
Triệu Lan Nhi vẫn giữ thái độ lạnh nhạt không thèm trả lời, cô kéo tay của Lục Đình Quân tiếp tục bước đi.
Thấy thái độ của cô như vậy, hai người kia có hơi tức giận, dù sao bọn họ cũng là anh trai của cô, họ có làm chuyện gì sai cũng là anh trai cô mà
- Lan Nhi, em đừng cố chấp như vậy không được sao? Chúng ta cần gì phải làm như vậy
- Anh cả nói đúng đó Lan Nhi, chúng ta cùng chung sống với nhau như trước kia không phải rất tốt sao
Triệu Thiếu Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng một chữ cô nghe cũng không lọt lỗ tai.
Triệu Lan Nhi xoay người lạnh nhạt nhìn hai người kia, ánh mắt hiện rõ lên sự căm hận
- Tôi cố chấp? Tại sao các người không tự xem bản thân các người thế nào? Người không biết đúng sai là các người không phải tôi.
Muốn tôi sống chung với các người sao? Tôi không thèm, các người chẳng có chút tình người nào cả, tôi cảm thấy các người rất ghê tởm
Triệu Bạch đang định lên tiếng khuyên ngăn cô thì Triệu Sơn đi đến.
Triệu Lan Nhi nhìn ông ấy cơn tức giận trong lòng của cô liền bộc phát lên
- Lan Nhi, chuyện qua lâu như vậy rồi, con buông bỏ không được sao?
- Ông kêu tôi buông bỏ? Buông bỏ thế nào? Trừ khi tôi chết đi cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên đi chuyện đó
Cô hít một hơi sâu rồi nói tiếp :” Các người đến đây làm gì? Mẹ tôi không cần các người