Máu nên chảy đã chảy hết rồi.
Dưới Giải Kiếm Nham, nước hồ vẫn trong vắt như thuở nào, núi Võ Đang vẫn nguy nga như thuở nào, vẫn là đạo giáo danh sơn, võ lâm thánh địa, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Có thay đổi chỉ là người, từ sống thành chết, từ trẻ thành già, cái quá trình chuyển biến trong đó, có lúc lại xảy đến thật đột nhiên.
Bao nhiêu ái tình, bao nhiêu thù hận, bao nhiêu ân oán, bao nhiêu bí mật, hiện tại đã tùy theo biến chuyển đột nhiên đó mà vĩnh viễn được chôn vùi trong lòng Lục Tiểu Phụng.
Hiện tại chàng chỉ muốn tìm một nơi không có người, yên lặng qua đi ngày tháng một thời gian, để cho bao nhiêu chuyện đã được chôn vùi, chôn vùi càng sâu thêm.
Chàng không đợi đêm dài qua đi, đã xuống núi. Nhưng chàng không biết dưới núi còn có người đang đợi mình.
Một người đang đứng một mình dưới Giải Kiếm Nham, áo trắng như tuyết.
Lục Tiểu Phụng chầm chậm bước đến :
- Hiện tại đã đến lúc ca khúc chấm dứt, thiên hạ ra về, sao ngươi còn chưa đi?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Người tuy đã ra về, nhưng ca khúc còn chưa chấm dứt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi còn tính thổi khúc gì đây?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta truy tung tám ngàn dặm, chỉ vì muốn giết một người, hiện tại người này còn chưa chết, ta còn chuẩn bị thổi một khúc tống tiễn y về cõi chết, lấy thanh kiếm của ta thổi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Người ngươi đang nói là ta?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Đúng là ngươi!
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Không lẽ ngươi quên mất rằng ngươi không phải muốn giết ta thật sao?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Ta chỉ biết người trong giang hồ trước giờ không phân biệt chân giả. Ngươi còn sống đó, là chuyện sỉ nhục của ta.
Lục Tiểu Phụng nhìn y, bỗng bật cười lên :
- Có phải ngươi muốn ép ta xuất thủ, xem thử rốt cuộc ta có thể phá nổi nhát kiếm thiên hạ vô song của ngươi hay không?
Tây Môn Xuy Tuyết không hề phủ nhận.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta biết ngươi rất muốn biết câu trả lời cho vấn đề đó. Ta cũng biết đây là cơ hội tốt cho ngươi,