Sáng sớm.
Có sương mù, sương mù rất mỏng.
Trong gió sớm mai, có mùi hoa thơm thoang thoảng, trong sương mù có bóng hoa mông lung, một điều làm cho người ta sảng khoái.
Chỉ tiếc là người dậy sớm không có mấy ai.
Lục Tiểu Phụng là người dậy sớm, nhưng chàng không lại xem hoa ngửi hoa trong sương mù buổi sớm mai, Cung Cửu là người biết hưởng thụ, nhưng y không hiểu được cách hưởng thụ thanh nhã này, y thà ngủ thêm chút xíu lấy tinh thần, cũng không chịu hưởng cái thú chịu lạnh trong sương mù.
Ngưu Nhục Thang là một người đàn bà, đàn bà thường thích hoa trước mắt thích trăng trên cao, thích mặt trời mọc mặt trời lặn, chỉ tiếc là cô ta đi theo Cung Cửu.
Một người đàn ông thích ngủ đến mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, người đàn bà bên cạnh cũng đành phải bồi y ngủ đến mặt trời lên cao tới đỉnh đầu.
Vì vậy, được hưởng cái thú của buổi sớm mai, chỉ có một người.
Áo trắng như tuyết, sương mù mênh mang, Tây Môn Xuy Tuyết như một pho tượng đá đứng bên hoa.
Sương mù đã tan.
Mặt trời đã bắt đầu phát ra sức nóng.
Ngựa đã bắt đầu rục rịch.
Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết không còn ở đó bên cạnh hoa.
Ở bên cạnh cổ xe, bên cạnh cổ xe của Cung Cửu.
Một luồng sát khí bỗng từ bên ngoài cổ xe ập vào bên trong, Cung Cửu ngồi bật dậy.
Mở tung màn cửa xe ra, Cung Cửu lập tức thấy ngay Tây Môn Xuy Tuyết.
Một Tây Môn Xuy Tuyết lạnh băng âm trầm đứng đó.
Sau đó, Cung Cửu thấy Lục Tiểu Phụng.
Một Lục Tiểu Phụng đang vừa đi vừa vẫy vẫy tay cười hì hì.
Lục Tiểu Phụng đi không nhanh lắm, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, người chàng đã đi càng lúc càng xa.
Cung Cửu kéo dây cương một cái, cổ xe chẳng thấy động đậy tí nào.
Cung Cửu thấy có mấy điểm hàn quang lóe lên, mấy con ngựa kéo xe đã ngã ầm xuống.
Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra thu kiếm lại, nhanh như điện, như chớp.
Cung Cửu lần đầu tiên thấy một thanh kiếm nhanh như vậy.
Bóng của Lục Tiểu Phụng càng lúc càng nhỏ.
Cặp mắt của Tây Môn Xuy Tuyết dính vào cặp mắt của Cung Cửu.
Cung Cửu hỏi:
- Tại sao ngươi phải giết ngựa của ta ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta không hy vọng ngựa của ngươi rượt kịp người bạn của ta.
Cung Cửu hỏi:
- Nếu như ta muốn rượt theo thì sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Người của ngươi cũng sẽ như ngựa của ngươi.
Cung Cửu cười nhạt lên một tiếng nói:
- Ngươi có chắc không ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Tây Môn Xuy Tuyết là người có lòng tự tin nhất trong giang hồ.
Cung Cửu hỏi:
- Thật sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ngươi có muốn thử không ?
Cung Cửu không trả lời, y bị sát khí của Tây Môn Xuy Tuyết bức cho lạnh muốn run lên.
Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy thế giới này thật tình sao dễ thương quá, chim chóc đang ca hót vang lừng, gió nhẹ đang thổi trên người thật là thoải mái, ngay cả đám cỏ rậm tạp nhạp bên đường cũng đẹp đẽ hẳn lên.
Bạn bè, là cái thứ làm cho người ta sung sướng nhất trên đời này.
Tình hữu nghị, càng là thứ không thể thiếu trên đời.
Tình hữu nghị giữa Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết, vốn là thứ kết giao của bậc quân tử, rất đạm bạc. Nhưng Lục Tiểu Phụng có nguy hiểm, Tây Môn Xuy Tuyết sẽ lập tức rút đao tương trợ.
Mặc dù y có yêu cầu Lục Tiểu Phụng phải cắt bỏ đi bộ râu.
Cắt đi cũng có gì là quan hệ ? Cắt đi bộ râu, người lại càng biến ra sáng sủa chứ sao ?
Vì vậy Lục Tiểu Phụng vẫn rất cảm ơn Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng biết, Cung Cửu nhất định không còn rượt theo kịp chàng nữa.
Chàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu vào cái không khí trong lành mát mẻ của buổi sáng sớm.
Chàng sờ sờ vào chỗ trên miệng nơi bộ râu đã bị cắt mất, rồi bật cười.
Bởi vì chàng đang nghĩ đến Sa Mạn, Sa Mạn thấy chàng chỉ còn hai hàng lông mày, nhất định sẽ giật nảy mình lên.
Nhưng người giật mình nhiều nhất phải là lão Thực hòa thượng, y nhất định không ngờ rằng, Lục Tiểu Phụng lại đi cắt mất bộ râu, không những vậy, phải làm là vì muốn trốn người khác, không phải là trốn quan binh của Thái Bình vương phủ.
Cung Cửu còn lợi hại hơn quan binh của thế tử Thái Bình xa, Lục Tiểu Phụng nhất định không sợ một trăm tên quan binh, nhưng chàng lại sợ một Cung Cửu.
Trí tuệ và vũ công của Cung Cửu, quả thật kinh người.
Tây Môn Xuy Tuyết có chống đỡ nổi Cung Cửu không ? Tây Môn Xuy Tuyết đánh thắng được Cung Cửu không ?
Lục Tiểu Phụng nhấc chân lên tính đi tiếp tục về phía trước, bỗng đứng sững lại.
Lỡ Tây Môn Xuy Tuyết không phải là địch thủ của Cun g Cửu thì sao ?
Trong lòng của Lục Tiểu Phụng bỗng nổi lên một cảm giác áy náy không yên.
Nếu Tây Môn Xuy Tuyết có chuyện gì, không phải mình đã trở thành kẻ có tội sao ? Lục Tiểu Phụng càng nghĩ càng cảm thấy không yên tí nào.
Tây Môn Xuy Tuyết vì mình mà phải đối diện Cung Cửu, tại sao mình lại đi cho xong chuyện được ?
Bạn bè phải hy sinh, cũng là hai bên hy sinh lẫn nhau, sao lại chỉ để một mình Tây Môn Xuy Tuyết hy sinh ?
Vừa nghĩ đến điểm đó, người của Lục Tiểu Phụng đã bay ra như mũi tên.
Không phải bay tới, mà là bay ngược lại.
Giữa trưa, mặt trời chiếu trên cao, không có gió.
Bươm bướm bay lượn trong bụi hoa.
Bay ra khỏi bụi hoa không phải là bươm bướm, mà là ruồi xanh.
Cái thứ ruồi xanh to đầu bay qua bay lại kêu vù vù.
Thấy ruồi xanh, Lục Tiểu Phụng lập tức ngửi thấy mùi máu tanh.
Không có ngựa, không có xe, không có người.
Lục Tiểu Phụng chạy như bay vào trong nhà của Tây Môn Xuy Tuyết.
Dụng cụ trong nhà vẫn như thường lệ, mọi thứ đều đâu vào đó không một chút bụi.
Tây Môn Xuy Tuyết đâu ?
Cả một tòa nhà trừ Lục Tiểu Phụng ra, không thấy một ai.
Một trận gió bỗng thổi vào trong nhà, Lục Tiểu Phụng bất giác rùng mình lên một cái.
Lầm lẫn tai hại quá rồi sao ?
Lục Tiểu Phụng chạy ra, lại gần chỗ có vết máu lan ban, thò tay ra vỗ mấy cái liên tiếp.
Mấy con ruồi xanh đang bay vù vù bỗng không còn thấy đâu, tất cả đều rớt lả tả xuống vũng máu đọng. Chỉ còn thừa mấy con bươm bướm đang bay lượn qua lượn lại lúc bên phải lúc bên trái, lúc bay lên lúc bay xuống trong bụi hoa, hoa không còn thơm, bướm không còn đẹp.
Lục Tiểu Phụng đứng ngẩn người ra nhìn vũng máu xuất thần.
- Ngươi đang thương tiếc con ngựa nào vậy ?
Giọng nói vang bên tai của Lục Tiểu Phụng, một bàn tay cũng đặt lên vai chàng.
Giọng nói là của Tây Môn Xuy Tuyết, bàn tay cũng là bàn tay đã được cắt xén kỹ càng của Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng ngớ người ra.
Nụ cười còn lạnh hơn nước đá của Tây Môn Xuy Tuyết, Lục Tiểu Phụng lại thấy ấm áp quá chừng.
- Đây không phải là máu của ngươi ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Nếu phải, ta còn đứng chỗ này sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- A, đúng, đây là máu ngựa.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
- Tại sao ngươi hối hả về lại đây ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta sợ.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
- Ngươi sợ ta bị Cung Cửu hạ độc thủ ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
Hai bàn tay của Tây Môn Xuy Tuyết đặt trên vai của Lục Tiểu Phụng, lắc mạnh mấy cái.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Chỉ có điểm đó, sau này ngươi lại đây nhờ ta làm gì, ta không bắt ngươi cạo râu nữa.
Lục Tiểu Phụng cười khổ.
Đấy chính là cái giá phải trả cho tình hữu nghị !
Lục Tiểu Phụng nhìn vũng máu trên mặt đất hỏi:
- Ngươi quả thật làm cho ta lo quá.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
- Ngươi tưởng ta chết rồi ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đúng vậy.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
- Tại sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì ngươi là người rất thích sạch sẽ, làm sao có thể để máu me dơ dáy bày trước cổng nhà ?
Tây Môn Xuy Tuyết cười nói:
- Dĩ nhiên ta không thể chịu được, chỉ vì ta chưa có thời gian dọn dẹp.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi không có thời gian ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Đúng vậy, ta chưa kịp đi dọn, ngươi đã lại.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Trước khi ta lại thì sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta đang đứng bên bờ sông nôn mửa.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Nôn mửa ?
Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ngươi phải mửa ra ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Bởi vì ta thấy một người, hành động của y xấu xí đến độ làm ta muốn nôn mửa.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ai ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Cung Cửu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Cung Cửu ? Y làm sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Y cầu xin ta đánh y.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi có đánh không ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Không. Cao thủ trước khi ra chiêu cần phải chăm chú không được sơ hốt, ta ngỡ y cố ý muốn nhiễu loạn sự tập trung của ta.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Sau đó rồi sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Sau đó y đưa tay lên đánh vào mặt mình.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi vẫn không màng đến y ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ngươi nói đúng. Ta vẫn nhìn y không chớp mắt.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Rồi y làm sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Y nếm roi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Nếm roi của ai ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Của Ngưu Nhục Thang. Ngưu Nhục Thang đánh y liên tục, y bò lăn ra đất, cao hứng la ầm lên.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Còn người thì sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta vội vã chạy ra ngoài sông, mửa lên mửa xuống, nếu không ...
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Nếu không thì sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Nếu ta mửa ra ở đây, ta chẳng còn có thể ở được nữa.
Lục Tiểu Phụng nói:
- E rằng ta phải bồi thường cho ngươi một tòa nhà.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ngươi có biết tòa nhà của ta đây giá trị bao nhiêu không ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Bao nhiêu ?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
- Ngươi có biết Hoắc Hưu không ?
Lục Tiểu Phụng bật cười.
Sao chàng không biết Hoắc Hưu ? Sao chàng không biết cái lão Hoắc giàu áp thiên hạ, nhưng lại thích cách sống như ẩn sĩ, tính cách cô tị đó ?
Chàng còn nhớ rõ, lần đó, chàng đang nằm thượt ra thoải mái trên trường uống rượu, bỗng có ba gã quái nhân nổi tiếng giang hồ lại, một người suốt ngày lẩm bẩm "Đa tình tự cổ không dư hận" là Ngọc Diên Lang quân Liễu Dư Hận, một người suốt ngày lẩm bẩm "Thu phong thu vũ sầu sát nhân" là Đoạn Trường Kiếm Khách Tiêu Thu Vũ, một người là Thiên Lý Độc Hành Độc Cô Phương. Ba người này vốn đã khó tụ lại một chỗ, mà càng kỳ quái là, bọn họ không những ở cùng một chỗ, mà còn đều làm bảo tiêu cho Đan Phụng công chúa.
Lúc Đan Phụng công chúa cũng bước vào phòng chàng, cô bỗng hướng về phía chàng quỳ xuống, làm cho chàng phải phá tung mái ngói, chạy trốn mất tiêu.
Chỗ chàng đi trốn Đan Phụng công chúa, chính là một chỗ cư trú của Hoắc Hưu.
Đấy là một gian nhà giá trị liên thành.
Bởi vì đấy chính là chỗ đại thi nhân Lục Phóng Ông hay lại ngâm thơ mùa hạ, trên tường còn có thơ Lục Phóng ông đề bút trên đó.
Nhưng gian nhà chỉ trong khoảnh khắc đã bị Liễu Dư hận, Tiêu Thu Vũ và Độc CÔ Phương phá tan tành. Biểu thơ của Đan Phụng công chúa lập tức bồi thường cho Hoắc Hưu năm chục lượng vàng.
Năm chục lượng vàng có thể xây vài căn nhà, nhưng Lục Tiểu Phụng ước chừng gian nhà này trị giá chừng bốn vạn lượng vàng.
Bây giờ Tây Môn Xuy Tuyết bỗng hỏi vậy, có phải y cũng cho rằng gian nhà này trị giá không biết bao nhiêu tiền ?
Vì vậy Lục Tiểu Phụng lập tức nói cái ý đó ra:
- Ngươi muốn đem gian nhà của ngươi ra so chung một hạng với Hoắc lão đầu sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết lắc đầu nói:
- Ngươi đoán lầm rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ta đoán lầm ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta chỉ muốn nói, bất cứ căn nhà nào cũng là vô giá.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Bởi vì người sống trong nhà, không chừng sẽ có ngày nổi danh bốn phương.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi nói đúng không sai tí nào, căn nhà gỗ của Hoắc lão đầu, trong thời của Lục Phóng Ông ngâm thơ, chỉ bất quá là một đống gỗ cất lên thành nhà thế thôi, nhưng thơ của Lục Phóng Ông được người đời thưởng thức, đến thời Hoắc lão đầu cư trú, thành ra giá trị liên thành.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Vì vậy nếu ta không thể ở trong tòa nhà này, ngươi cũng chẳng bồi thường được cho ta.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi lầm, ta bồi thường được.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì hiện tại đâu cần phải bồi thường cho ngươi, vài trăm năm sau, người đời sau biết có người tên là Tây Môn Xuy Tuyết, còn ta thì đã quy tiên từ lâu.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta phát giác ra ngươi còn biết chạy làng.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Cho là vậy đi, cũng không chạy làng nhà ngươi, bởi vì hiện tại ngươi không cần phải dọn nhà.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Lần này ngươi sai.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta sắp dọn ngay bây giờ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Bởi vì, nơi đây rất thích hợp cho ngươi ở.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Thích hợp với ta ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Cung Cửu nhất định nghĩ rằng ngươi đã đi rồi, chẳng thể ngờ tới chuyện ngươi còn trở lại, vì vậy y có phái ra bao nhiêu tai mắt, tai mắt của y có thám thính tới đâu, cũng không thám thính nổi tung tích của ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì ta đang ở chỗ này của người nằm ngủ khoèo không lo lắng gì.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Hoàn toàn đúng.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Còn ngươi ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta đi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi đi đâu ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta tính đi học Phật.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Học Phật ? Học với ai ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Dĩ nhiên là học với hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Học với hòa thượng nào ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Lão Thực hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Lão Thực hòa thượng hiểu Phật sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta không biết.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi không biết ? Vậy mà ngươi muốn theo y học ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta chỉ theo y học một chiêu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Chiêu gì ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ngồi không loạn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngồi không loạn ? Học để làm gì ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Học để lúc đối diện với hai vị mỹ nhân, không bị lòng hươu ý vượn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Hai vị mỹ nhân ấy là ai ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Một người tên là Sa Mạn, một người tên là Tiểu Ngọc.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Ý ngươi nói, ngươi muốn đi đón bọn họ về đây ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ngươi còn cách nào an toàn tốt hơn cách này không ?
Lục Tiểu Phụng nói:
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Mời.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Nhưng hiện giờ ta làm chưa được.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Cách gì ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Giết Cung Cửu.
Lục Tiểu Phụng tin vào con người Tây Môn Xuy Tuyết, tin vào năng lực của y, tin vào vũ công của y.
Vì vậy chàng bình tĩnh thoải mái nằm trong nhà, hưởng thụ hương hoa, mặt trời, gió nhẹ, bươm bướm vờn qua vờn lại.
Tâm tư của Lục Tiểu Phụng, cũng theo bươm bướm chập chờn vờn quanh người Sa Mạn.
Chàng khát vọng được gặp nàng.
Chàng bỗng có cái cảm giác muốn thoái ẩn khỏi chốn giang hồ.
Chàng đã lăn lộn trong giang hồ bấy nhiêu năm nay, tuy chàng còn trẻ tuổi, còn có một bầu nhiệt huyết, nhưng chàng bỗng cảm thấy giang hồ hiểm trá, người này tranh kẻ kia đoạt, máu tanh thật quá nồng nặc.
Chàng chỉ hy vọng được cùng một chỗ với Sa Mạn, tìm một cái đảo, hoặc về lại chỗ hòn đảo nhỏ của lão đầu, sống trong căn nhà nhỏ lúc trước của Sa Mạn, không còn phải sống thêm ngày nào trong chốn thị phi ân oán.
Chàng nhìn nhìn bàn tay của mình.
Chàng không nhịn nổi muốn bật cười lên.
Sau đó chàng bỗng nghe có một loạt tiếng động.
Không phải là tiếng cười của chàng, mà là tiếng vó ngựa đang dẫm trên mặt đất.
Không phải một con ngựa, không phải là hai ba bốn con, mà là mười mấy hai chục con đang chạy như bay lại.
Chàng bỗng đứng bật dậy.
Đang lúc vó ngựa càng lúc càng vọng lại gần, càng lúc càng rõ ràng, Lục Tiểu Phụng đã quyết định một điều.
Chàng quyết định trốn vào một nơi.
Vì vậy chàng đã soạt một tiếng nhảy vào núp trong bụi hoa.
Ai lại đây ?
Đó là điều Lục Tiểu Phụng đang tự hỏi lúc chàng ngồi trong bụi hoa.
Tây Môn Xuy Tuyết bán đứng chàng sao