Lục Tiểu Phụng uể oải thở dài nói :
- Đánh nhau vừa mất sức vừa thương thần, thà rằng tìm một chỗ ngủ cho khỏe chẳng hay hơn là đi kiếm người đánh đấm?
Tên tiểu bản bán bao tử trợn mắt lên nhìn chàng, mặt hắn đã như người muốn khóc, lại giống kẻ muốn cười. Đột nhiên hắn lớn tiếng :
- Hay lắm! Lục Tiểu Phụng quả nhiên là Lục Tiểu Phụng. Từ nay trờ đi bất luận công tử muốn bảo ta làm gì mà ta còn chau mày thì chỉ là con cháu của công tử.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Con cháu mà như ngươi ta cũng chẳng thích, chỉ khi nào ta mua bao tử ngươi bán rẻ cho ta một chút là đủ làm bằng hữu rồi.
Tiện tay chàng với lấy tấm áo choàng màu đại hồng treo ở đầu giường. Chàng lại uống một chung rượu nữa rồi hỏi :
- Ai muốn theo ta ra ngoại thành tìm vào nhà tên mặt rỗ họ Triệu trong làng để ăn chả chó thì đi?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :
- Tiểu đệ cũng đi.
Phàn Đại tiên sinh vỗ cái đầu dọc tẩu xuống nói :
- Tại hạ cũng đi.
Giản Nhị tiên sinh nói :
- Có y là có tại hạ. Bọn tại hạ như cân không lìa cán.
Tên tiểu bản bán bao tử liền nói theo :
- Còn tại hạ nữa.
Giản Nhị tiên sinh hỏi :
- Ngươi chuyên bán bao tử mà còn dám đi ăn thịt chó thì ra ngươi không sợ oan hồn bọn chó lớn chó nhỏ đánh nhau trong bụng ư?
Tên tiểu bản bán bao tử trợn mắt lên đáp :
- Tại hạ chết cũng không sợ thì còn sợ gì?
Sơn Tây Nhạn cả cười nói :
- Hay lắm! Ngươi là thằng nhỏ có gan dạ. Hết thẩy chúng ta đều đi ăn thịt chó. Ai không đi thì con mẹ nó là con cháu loài rùa.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười thủng thẳng nói :
- Xem chừng còn có thể làm hảo nhân được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Thỉnh thoảng làm một lần thì không sao, chứ làm hoài thì không được.
Hoa Mãn Lâu không nhịn được hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên đáp :
- Làm hảo nhân là không sống lâu. Tại hạ đã nói rồi, huynh đài chưa nghe thấy ư?
Tuy chàng nói một cách nghiêm khắc mà ánh mắt chàng dường như đầy nhiệt lệ.
Đan Phụng công chúa ngó mọi người, đột nhiên nàng khẽ buông tiếng thở dài, miệng lẩm bẩm :
- Ai bảo không làm được hảo nhân thì người đó là con cháu loài rùa.
Thịt chó hết trơn rồi, nhưng mọi người cũng chẳng quan tâm.
Bọn họ không phải là thích ăn thịt chó, mà bất cứ thứ gì, miễn là thứ đó khiến cho tòan thân người ta hăng hái hơn là được. Nhưng ở đời còn món gì hăng hái hơn để nhắm rượu?
Lúc mặt trời vừa mọc có người cưỡi khoái mã chạy theo đưa đến một phong thơ.
Chính là thơ của Hoắc Thiến Thanh. Trong thơ nói :
“Sáng nào cũng có mặt trời mọc. Điều ước sáng mai dù có đổi làm sáng mốt cũng không sao.
Người đã không phụ ta thì ta phụ người thế nào được?
Món nợ cũ của Kim Bằng, bao giờ thanh toán cũng được. Lúc Công chúa trở lại là ngày đệ đi viễn du. Bảo khí châu quang bữa nay cực thịnh thì ngày mai đã thành nước chảy mấy trôi. Chỉ hai chữ nghĩa khí mới chói lọi ngàn thu. Thiên Thanh tái bái.”
Phong thơ này đủ để nhắm rượu trăm năm, say khướt ba ngày. Dù có mưa rào cũng không làm lạnh được mối tình nồng nhiệt.
Trời mưa. Trận mưa rào bằt đầu từ lúc chính Ngọ. Lúc chính Ngọ mọi người đã say khướt. Bất túy vô qui. Ai nấy say mới ra đi.
Lục Tiểu Phụng sắp say nhưng chưa say. Chàng như say như tỉnh. Chính chàng cũng không biết mình say rồi hay còn tỉnh táo? Chàng ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời mưa như trút nước, ngơ ngẩn xuất thần.
Đan Phụng công chúa nhìn chàng, đột nhiên cất tiếng hỏi :
- Nếu công tử không đi bọn người kia sẽ hoàn toàn chết hết cả ở đây thật không?
Lục Tiểu Phụng trầm mặc hồi lâu rồi thủng thẳng hỏi lại :
- Cô nương có hiểu câu “Có điều không nên làm có điều tất phải làm” là ý nghĩa làm sao?
Đan Phụng công chúa đáp :
- Dĩ nhiên tiện thiếp hiểu rồi. Câu này ý nói có việc mình nhận ra không nên làm thì bất luận người ta dùng lợi hay gươm kề cổ mình cũng nhất quyết không làm. Bằng mình nhận ra là việc nên làm thì dù có phải rơi đầu, đổ máu cũng cứ làm.
Lục Tiểu Phụng gật đầu nói :
- Chính vì thế mới có người vì nghĩa quên mình, cũng có người cầm cây thiết chùy nặng tám mươi ba cân để giết bạo quân.
Đan Phụng công chúa nói :
- Chính vì thế mà Hoắc Thiến Thanh chịu đem cái chết để báo đáp Diêm Thiết San, Sơn Tây Nhạn cùng tên bán bao tử không tiếc vì Hoắc Thiến Thanh mà bán mạng sống.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bất luận bọn họ làm gì nhưng đã nói được hai câu này là không phụ hai chữ nghĩa hiệp.
Đan Phụng công chúa khẽ buông tiếng thở dài hỏi :
- Nhưng phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ phỏng được mấy người đáng mang hai chữ nghĩa hiệp?
Hoa Mãn Lâu tay cầm chung rượu, miệng ngâm câu :
“Châu báu bữa nay dù cực thịnh,
Ngày mai đã biến đóa hoa vàng.
Nghìn thu chói lọi không phai lạt,
Nghĩa khí muôn đời để tiếng vang.”
Rồi gã nói :
- Hoắc Thiến Thanh quả là người hào kiệt, suýt nữa mình coi hắn quá tầm thường.
Gã nâng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hơi men chếch choáng, gã lẩm bẩm :
- Đáng tiếc cho Tô Thiếu Anh là một gã nam nhi chưa đáng chết. Quả gã không nên chết...
Thanh âm gã mỗi lúc một nhỏ, gã gục đầu xuống bàn dường như đi vào giấc mộng.
Đan Phụng công chúa rón rén đi tới cửa sổ. Nàng cầm tay Lục Tiểu Phụng cất tiếng ôn nhu hỏi :
- Công tử còn bực mình với tiện thiếp không?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Tại hạ bực mình với cô nương hồi nào?
Đan Phụng công chúa mỉm cười cúi đầu xuống hỏi tiếp :
- Bữa nay công tử còn sợ lầm người nữa không?
Hơi thở nhẹ nhàng, đầu ngón tay dường như hơi run. Đầu tóc nàng cài mây bông hoa tươi tiết ra mùi hương thoang thoảng.
Lục Tiểu Phụng có khi là người quân tử, có khi không phải, nhưng chàng quả là một nam nhân đã say đến bảy phần.
Ngoài cửa sổ trời mưa như trút nước coi phảng phất tựa bức rèm châu dầy đặc để ngăn cách người đi đường mà cũng là ngăn cách giữa con đường với người đi.
Trong nhà tịch mịch tối tăm khác nào ngày đã huỳnh hôn.
Đứng cửa sau trông vào có thể nhìn rõ một cái giường mới đổi.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cảm thấy trống ngực đánh thình thình. Cả trái tim Đan Phụng công chúa cũng đập rất dữ.
Đan Phụng công chúa nói :
- Trái tim công tử đang đập mạnh.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thử so xem tim ai đập lẹ hơn?
Đan Phụng công chúa hỏi :
- Làm sao mà so được?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ta sờ trái tim nàng, nàng mò trái tim ta...
Đột nhiên trong tiếng mưa rào như tiếng thiên binh vạn mã lẫn có tiếng vó ngựa vọng lại. Mười mấy người kỵ mã đội mưa chạy tới xông vào căn tiểu điếm ở nơi hoang dã.
Những người kỵ mã mặc áo tơi xanh, đội nón trắng lướt qua cửa sổ đột nhiên vung tay ra.
Bỗng nghe những tiếng vèo vèo dày hơn hạt mưa rào, cấp bách hơn tiếng vó ngựa.
Mấy chục tia hắc quang xuyên qua cửa sổ, một phần cắm vào mặt ngoài trên tường.
Lục Tiểu Phụng kéo Đan Phụng công chúa né tránh vào phía sau cửa sổ.
Hoa Mãn Lâu đang nằm gục trên bàn đột nhiên đứng phắt dậy la thất thanh :
- Tiêu hồn phích lịch đạn!
Gã vừa nói xong năm tiếng, bỗng nghe đánh “đùng” một cái. Cả bên trong bên ngoài cửa sổ chỗ bị làn hắc quang đánh tới đồng thời bốc khói lửa cao đến mấy thước.
Lục Tiểu Phụng biến sắc nói :
- Các vị xông ra trước đi. Tại hạ còn cứu Triệu Đại Ma Tử.
Triệu Đại Ma Tử ngủ rồi. Mấy người vừa nghe tiếng hắn ngáy pho pho.
Nhưng chỉ trong chớp mắt khói lửa đã vít hết các môn hộ. Cả bên ngoài cũng có khói lửa bốc lên. Trời mưa rào mà không dập tắt được.
Hoa Mãn Lâu kéo Đan Phụng công chúa xông ra ngoài. Mười mấy người kỵ sĩ lướt qua đã xa rồi. Chúng ngồi trên lưng ngựa nổi lên tràng cười rộ. Miệng chúng lớn tiếng hô :
- Lục Tiểu Phụng! Đây mới là cho ngươi một bài học nhỏ. Nếu ngươi không biết điều sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Bọn chúng nói mấy câu này rồi, người ngựa đều bị bức rèm châu ngăn cách, dần dần không nhìn rõ nữa.
Quay đầu ngó lại, ngôi tiểu điếm của Triệu Đại Ma Tử tựa hồ đã hoàn toàn bị khói lửa nuốt chửng, còn nói chi đến Lục Tiểu Phụng?
Thượng Quan Đan Phụng nghiến răng nói :
- Các hạ hãy ở đây chờ đợi, tiện thiếp xông vào kiếm y.
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Cô nương mà xông vào là không ra được nữa.
Thượng Quan Đan Phụng lắp bắp :
- Nhưng y...
Hoa Mãn Lâu cười nói :
- Y sẽ thoát ra. dù lửa lớn nữa cũng không đốt chết được y.
Toàn thân gã ướt hết nhưng sắc mặt rất bình tĩnh.
Giữa lúc ấy, đột nhiên có tiếng rú thê thảm từ đàng xa vang lên. Những tiếng rú này giống như bầy dã thú bị nạn chết đến nơi phát ra, mà nghe còn gấp rút hơn.
Thanh âm kia nổi lên một lát rồi im bặt, lại nghe tiếng bầy ngựa thét.
Thượng Quan Đan Phụng động dung hỏi :
- Chẳng lẽ những người vừa xuất hiện lại bị kẻ khác hạ độc thủ!
Đột nhiên “sầm” một tiếng vang lên. Phòng ốc bị lửa cháy đã phá thành lỗ hổng lớn.
Một người từ trong biển lửa vọt ra coi như một mớ lửa lăn mình chơi vơi trên không gian lúc hạ xuống đất lại lăn đi mấy vòng mới dập tắt hết lửa. Quần áo và đầu tóc bị cháy xém bảy tám chỗ.
Người đó vẫn thản nhiên như không, đứng phắt dậy. Chính là Lục Tiểu Phụng.
Thượng Quan Đan Phụng thở phào một cái miệng lẩm bẩm :
- Xem chừng người này quả nhiên lửa không đốt chết được.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Muốn đốt chết bọn tại hạ quả không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy miệng chàng cười mà cả bộ mặt dường như bị khói lửa làm cho đen nhẻm.
Thượng Quan Đan Phụng ngó chàng đột nhiên bật cười nói :
- Bốn hàng lông mày của công tử bây giờ tưởng một hàng cũng không còn đủ.
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp :
- Dù lông mày bị cháy hết vẫn sống được. Chỉ đáng tiếc nửa hũ rượu ngon...
Hoa Mãn Lâu đột nhiên ngắt lời :
- Triệu Đại Ma Tử đâu rồi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không biết.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Hắn không ở trong đó ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không có.
Thượng Quan Đan Phụng biến sắc nói :
- Chẳng lẽ hắn cũng ở Thanh Y lâu và đã quán thông với bọn kia? Nếu không thì sao bọn chúng lại biết công tử ở trong này?
Nàng hằn học nói tiếp :
- Công tử mạo hiểm cứu hắn, cả lông mày cũng suýt bị cháy hết mà hắn là con người như vậy ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chỉ biết thịt chó của hắn thui kỹ quá mà thôi.
Thượng Quan Đan Phụng hỏi :
- Còn ngoài ra công tử không biết gì nữa hay sao?
Thượng Quan Đan Phụng ngó chàng không nhịn được, miệng thở dài lẩm bẩm :
- Tại sao ai cũng bảo y có hai bộ óc mà ta xem ra...
Đột nhiên nàng dừng lại vì ngó thấy một người đang đội mưa chạy tới.
Người này thân thể to lớn, đầu đội nón lá, trên vai vác chiếc cần câu.
Trên cần câu treo một xâu mấy thứ rối loạn, nàng không nhìn rõ là vật gì, nhưng đã biết hắn chính là Triệu Đại Ma Tử.
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa thủng thẳng nói