Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngoài nước đó không còn đường nào khác.
Thanh Phong đáp :
- Y cũng tự biết bàn cờ này y thua rồi, nhưng ngoài miệng y không chịu nhận thua mà thôi.
Lục Tiểu Phụng đưa mắt đăm đăm nhìn ra phương trời, miệng lẩm bẩm :
- Nhưng hiện giờ y đã nhận thua. Cuộc cờ cũng giống như đời người, hễ đi lầm một nước là phải thua.
Thanh Phong đạo nhân đột nhiên phất tay áo xóa cuộc tàn kỳ chậm rãi nói :
- Đời người dù có ví như cuộc cờ, nhưng hà tất phải nhận chân sự thắng bại?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Nếu không nhận chân hà tất phải bày ra cuộc cờ này?
Thanh Phong đạo nhân nhìn chàng, chắp hai tay lại rồi từ từ nhắm mắt không nói gì nữa.
* * * * *
Dường như chàng chẳng còn lòng dạ nào để uống rượu.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Phải chăng công tử nghĩ tới bọn Chu Đình?
Lục Tiểu Phụng lẳng lặng không đáp.
Hoa Mãn Lâu lại nói :
- Con người lúc sắp chết, lòng dạ rất hiền từ. Hoắc Thiên Thanh đã quyết tâm muốn chết, tưởng không làm nên tội nghiệt giết người. Không chừng hiện giờ bọn Chu Đình đã bình yên về nhà rồi.
Gã nói câu này chẳng những để an ủi Lục Tiểu Phụng mà còn để an ủi chính gã nữa.
Lục Tiểu Phụng dường như không nghe thấy.
Hoa Mãn Lâu cười gượng nói :
- Bất luận trường hợp nào thì bàn cờ này cũng coi như công tử thắng rồi.
Lục Tiểu Phụng bỗng thở dài đáp :
- Nhưng nước cờ tối hậu không phải tại hạ đi.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Mà cũng chẳng đi theo như ý nghĩ công tử phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không phải.
Chàng gượng cười nói tiếp :
- Vì thế mà tại hạ tuy thắng vẫn khó chịu hơn là mình thua.
Hoa Mãn Lâu cũng thở dài hỏi :
- Tại sao y không chịu đánh cho xong cuộc tàn kỳ này?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì y tự biết mình thua rồi, cũng như hôm qua y không chịu đi đến nước cuối cùng.
Chàng vừa dứt lời, đột nhiên nhảy bổ lên. Chung rượu ở trước ngực rớt xuống đất đánh “choang” một tiếng vỡ tan.
Hoa Mãn Lâu đã biết trước nay chàng chẳng bao giờ chịu để chung rượu rơi vỡ.
Nhưng hiện giờ chàng đã hoàn toàn quên hết. Chàng đứng như kẻ mất hồn, toàn thân giá lạnh, giá lạnh từ đầu xuống đến gót chân.
Hoa Mãn Lâu không hỏi chàng tại sao? Vì gã biết tự ý chàng sẽ nói ra.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nhắc lại :
- Hôm qua y chưa đánh xong cuộc cờ.
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Đúng thế.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hôm qua y đánh cờ ở chùa Thanh Phong.
Hoa Mãn Lâu biến đổi sắc mặt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Nếu Thượng Quan Phi Yến chết về tay y thì sao hôm qua y lại ngồi đây đánh cờ?
Thượng Quan Phi Yến ở ngoài xa hàng mấy trăm dặm, dù Hoắc Thiên Thanh có mọc cánh cũng chẳng tài nào bay về kịp.
Thượng Quan Phi Yến lại chết đúng vào ngày hôm qua.
Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy chân tay giá lạnh, gã thở dài nói :
- Chẳng lẽ chúng ta đã đổ tội lầm cho y?
Lục Tiểu Phụng nắm hai tay lại đáp :
- Ít ra là Thượng Quan Phi Yến quyết chẳng phải bị y hạ sát.
Hoa Mãn Lâu lẩm nhẩm gật đầu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ít ra chúng ta đã trách lầm y về điểm này.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Tại sao y không biện bạch?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Y ước hẹn tại hạ đến gặp tại chùa Thanh Phong có thể vì muốn đạo nhân làm chứng là hôm qua y đánh cờ với lão ở trong chùa.
Hoa Mãn Lâu cũng nói :
- Vì y biết nếu chỉ biện bạch bằng miệng mà chẳng có đối chứng nhất định công tử chẳng tin nào.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đáng tiếc là y không có cơ hội để biện bạch.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Nếu đúng thế thì dĩ nhiên không phải là tự y muốn chết hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhất định không phải.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Ai đã giết y?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người giết y cũng là hung thủ đã hạ sát Thượng Quan Phi Yến.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Người đó mới chính là chủ mưu trong vụ này hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế!
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Chẳng lẽ Thanh Phong đạo nhân cũng bị kẻ khác mua chuộc nên mới nói dối cho họ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Kẻ xuất gia cũng chỉ là người.
Hoa Mãn Lâu nói :
- Nếu thế thì nhất định Thanh Phong đạo nhân biết hắn là ai?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì thế mà bây giờ tại hạ hy vọng Thanh Phong còn sống.
Chàng nói câu này đầy vẻ thất vọng.
Khi hai người trở lại chùa Thanh Phong thì ngôi chùa đã biến thành biển lửa.
Chẳng một ai trốn ra được, một người cũng không có.
Ngọn lửa dữ dội đã vô tình. Con người phóng hỏa càng vô tình hơn. Người ấy là ai?
Chùa Thanh Phong ở phía trước trái núi. Tòa tiểu lâu của Hoắc Hưu thì ở phía sau.
Mặt trước núi biến thành biển lửa, nhưng mặt sau yên tĩnh như không.
Trên cửa vẫn còn chữ “Đẩy”.
Lục Tiểu Phụng đẩy cửa tiến vào.
Đây là lần thứ hai chàng đẩy khuôn cửa này, không chừng cũng là cuối cùng.
* * * * *
Binh khí cùng châu báu trước đếm không xiết nay đã hoàn toàn biến mất mới thật là kỳ!
Khu giữa lòng trái núi có một thạch đài nhỏ. Trên thạch đài giải manh chiếu cũ.
Hoắc Hưu chân không, mình mặc áo xiêm bằng vải xanh đã bạc màu. Lão đang ngồi xếp bằng trên chiếu cỏ hâm rượu.
Mùi rượu thơm ngát.
Lục Tiểu Phụng hít một hơi chân khí theo bậc đá đi xuống, mỉm cười nói :
- Xem chừng tại hạ đến chuyến này cũng đúng lúc.
Hoắc Hưu cũng mỉm cười đáp :
- Nhưng lần này lão phu không lấy làm kỳ nữa vì biết mình có rượu ngon là công tử lại tìm đến.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng tại hạ lại có chỗ hoài nghi.
Hoắc Hưu hỏi :
- Hoài nghi điều chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hoài nghi lão gia cố ý dùng rượu ngon để dẫn dụ tại hạ đến.
Hoắc Hưu cười rộ nói :
- Bất luận chuyện gì thì chuyện, rượu ngon vẫn là rượu ngon. Nếu công tử không sợ dơ áo thì ngồi xuống đây uống một chung.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ sợ lắm.
Hoắc Hưu chau mày hỏi :
- Sợ ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không sợ dơ áo...
Hoắc Hưu ngắt lời :
- Thế thì còn sợ gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ sợ giống như Hoắc Thiên Thanh, uống chung rượu vào rồi, chỉ còn chờ người khác đến thu thập cuộc tàn kỳ.
Hoắc Hưu nhìn chàng. Mục quang lão biến thành sắc bén như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ.
Lão không nói gì nữa, từ từ rót rượu ra chung, lại từ từ uống vào.
Lục Tiểu Phụng cũng không nói nữa chàng biết nói thế đủ rồi.
Chàng đối diện với con người thông minh, mà nói với người thông mình chỉ một câu cũng đủ.
Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, Hoắc Hưu đột nhiên nổi tràng cười hô hố nói :
- Xem chừng lão phu chẳng thể dối được công tử.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế mà lão gia không lừa dối tại hạ nữa.
Hoắc Hưu hỏi :
- Tại sao công tử lại muốn tìm đến lão phu?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Nguyên tại hạ không nghĩ đến, tại hạ đã lầm ngay từ lúc đầu.
Hoắc Hưu “Ủa” lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Tại hạ trước kia nhận xét lão gia cũng như Diêm Thiết San và Độc Cô Nhất Hạc, đều là người bị hại, mà chỉ có Hoắc Thiên Thanh là được lợi trong vụ này.
Hoắc Hưu hỏi :
- Bây giờ thì sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bây giờ tại hạ mới nghĩ thông suốt kẻ chân chính được lợi trong vụ này chỉ có một người.
Hoắc Hưu hỏi :
- Người đó phải chăng là lão phu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế. Người đó chính là lão gia.
Hoắc Hưu lại rót rượu ra chung.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đại Kim Bằng Vương chết rồi, trên đời chẳng còn ai đến đòi lão gia về món nợ cũ của Kim Bằng vương triều.
Hoắc Hưu từ từ gật đầu đáp :
- Trước y cũng không đòi lão phu, nhưng mấy năm gần đây y cùng quẩn quá mà lại là người xái tiền như rác, chưa từng biết đến chuyện kiếm tiền là khó nhọc.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vì thế mà lão gia phải giết y?
Hoắc Hưu lạnh lùng đáp :
- Hạng người đó nên chết lắm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng y chết chưa đủ, vì Độc Cô Nhất Hạc và Diêm Thiết San sẽ đến đòi chia mớ tài sản đó.
Hoắc Hưu đáp :
- Mớ tài sản đó nguyên là của lão phu. Chỉ một mình lão phu trăm cay nghìn đắng mới bảo vệ được và làm cho mỗi ngày một tăng thêm. Lão phu quyết không để kẻ khác giây máu ăn phần.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vì thế bọn cũng nên chết hay sao?
Hoắc Hưu đáp :
- Không chết không được.
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi :
- Thực ra mớ của cải đó có chia cho ba chục người xài cũng không hết. Lão gia đã bây nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ còn định bỏ vào quan tài đem đi?
Hoắc Hưu trợn mắt nhìn chàng lạnh lùng hỏi lại :
- Tỷ như công tử có vợ mà lúc không thể dùng được, liệu có chịu nhường cho kẻ khác dùng chung hay không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đó là hai chuyện khác nhau.
Hoắc Hưu nói :
- Dưới con mắt lão phu thì hai chuyện này hoàn toàn giống nhau. Tiền của cũng như vợ con. Bất luận lão phu còn sống hay chết cũng chẳng để cho kẻ khác sờ vào.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì thế mà lão gia đã lợi dụng Hoắc Thiên Thanh và Thượng Quan Phi Yến đi giết Đại Kim Bằng Vương, sau lại lợi dụng tại hạ trừ khử Độc Cô Nhất Hạc và Diêm Thiết San.
Hoắc Hưu đáp :
- Lão phu cũng không muốn kiếm công tử, nhưng đáng tiếc ngoài công tử thật tình lão phu không nghĩ ra được người thứ hai nào làm nổi việc này.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói :
- Tại hạ đã được nghe câu này rồi.
Hoắc Hưu đáp :
- Nhưng đó là sự thực.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đây là tại hạ cam tâm tình nguyện rồi mắc bẫy của lão gia. Nhưng còn Hoắc Thiên Thanh, con người như vậy sao cũng bị lão gia lợi dụng?
Hoắc Hưu đáp :
- Không phải lão phu muốn y mắc bẫy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thế thì Thượng Quan Phi Yến chăng?
Hoắc Hưu cười hỏi lại :
- Chẳng lẽ công tử không nhận ra thị là một thiếu nữ khiến cho nam nhân dễ động tâm?
Hoa Mãn Lâu bất giác bật tiếng cười lạt.
Lục Tiểu Phụng cũng thở dài hỏi :
- Sao lão gia có thể đả động được cô?
Hoắc Hưu thản nhiên đáp :
- lão phu tuy tuổi già nhưng cũng có thể làm cho nữ nhân động tâm, vì lão phu có cái để bất cư nữ nhân nào cũng không cự tuyệt được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cái gì?
Hoắc Hưu đáp :
- Châu báu!
Lão mỉm cười nói tiếp :
- Trên đời chẳng có nữ nhân nào không thích châu báu cũng như chẳng khi nào đàn ông không thích gái đẹp.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lão gia nhận lời lấy châu báu chia cho Thượng Quan Phi Yến để cô dẫn dụ Hoắc Thiên Thanh hay sao?
Hoắc Hưu cả cười đáp :
- Các vị đều tưởng thị là tình nhân của Hoắc Thiên Thanh, chứ có biết đâu thị yêu lão già này rồi.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được thức tỉnh lão :
- Chẳng phải cô yêu lão gia mà yêu châu báu của lão gia.
Hoắc Hưu cười đáp :
- Thì cũng thế. Theo con mắt của lão phu, thị là người chết