Tư Không Trích Tinh lại nói :
- Công tử cõng tại hạ mà phải coi chừng, đừng có đánh rớt tại hạ xuống .
Lục Tiểu Phụng cũng dương mắt lên nhìn gã đáp :
- Ta phải cẩn thận chứ. Vì ta sợ không liệng chết ngươi được .
Bỗng chàng nhắc bổng Tư Không Trích Tinh lên liệng mạnh xuống đất .
Tư Không Trích Tinh người chưa chấm đất, hãy còn lơ lửng trên không đột nhiên lộn nhào bảy tám vòng rồi mới từ từ hạ xuống. Gã nhìn Lục Tiểu Phụng cười ngặt nghẽo, cười đến vẹo xương sống .
Lục Tiểu Phụng hằn học nói :
- Đáng lẽ ta nên để ngươi chết ở chỗ đó thì hơn ?
Tư Không Trích Tinh vẫn cười rộ đáp :
- Hảo nhân mới không sống lâu. Hạng người như tại hạ thì chết yểu làm sao được ?
Gã thừa nhận mình chẳng phải là hảo nhân .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thế ra không phải ngươi trúng độc ư ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Dĩ nhiên không phải. Tại hạ là con cáo già tu luyện hàng ngàn năm thì còn ai đánh thuốc độc cho chết được ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chất độc trong chung cũng do ngươi bỏ vào hay sao ?
Tư Không Trích Tinh cười đáp :
- Đó không phải là chất độc mà chỉ có mùi hương tựa hồ chất độc, dù ăn vào mấy chục cân cũng chẳng chết người .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thế ra ngươi giả vờ trúng độc vì mục đích muốn ta đưa ngươi đến đây chăng?
Tư Không Trích Tinh cười đáp :
- Nếu tại hạ không dùng biện pháp này thì làm sao đưa cái đó ra được ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi làm sao để đưa ra ? Dọc đường ngươi giả vờ giống người chết thật không có một cử động nào, thì hạ thủ bằng cách gì ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Cố nhiên tại hạ phải có biện pháp. Công tử đừng quên tại hạ chẳng những là vua ăn cắp mà còn là lão hồ ly .
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười lạt nói :
- Nếu ngươi không được con tiểu hồ ly giúp cho thì e rằng chẳng thể giải quyết vụ này dễ dàng được .
Tư Không Trích Tinh dường như có vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu hồ ly ư ? Ngoài công tử, chẳng lẽ còn con tiểu hồ ly nào khác ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không phải tiểu hồ ly thật, thị chỉ là con hồ ly cái .
Tư Không Trích Tinh cả cười nói :
- Tại hạ biết là chẳng sớm thì muộn cũng bị công tử phát giác vì công tử chẳng phải là người ngu dốt .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi dàn xếp với Tiết Băng lúc nào ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Tại hạ nói với y nhân lúc công tử đi tiểu .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao thị lại chịu lời y ?
Tư Không Trích Tinh ra chiều đắc ý đáp :
- Có lẽ tại hạ đã lọt vào mắt xanh của nàng .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thị coi con cáo già mà vừa dạ ư ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Cái đó khó nói lắm. Thường thường nữ nhân ưa thích hạng cáo già .
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Xem chừng thị bị hồ ly làm cho mê muội mới làm việc này cho ngươi .
Chàng lại hỏi :
- Thị đã đi phúc trình cho ngươi, sao cái bàn tay đứt còn xuất hiện ?
Tư Không Trích Tinh lại một phen sửng sốt. Gã hỏi lại :
- Bàn tay đứt nào ? Bàn tay nào vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tôn Trung bị chặt đứt một bàn tay .
Tư Không Trích Tinh lại hỏi :
- Bàn tay đó để ở đâu ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đặt trên đĩa đựng thịt bò .
Tư Không Trích Tinh lắc đầu chau mày nói :
- Vụ này tại hạ chẳng biết chi hết .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi không biết thật ư ?
Tư Không Trích Tinh thở dài đáp :
- Tại hạ có lừa dối công tử bao giờ đâu ?
Lục Tiểu Phụng hằn học nói :
- Lúc nào ngươi cũng lừa gạt ta .
Tư Không Trích Tinh chớp mắt mấy cái, hỏi :
- Con người thông minh như công tử thì tại hạ lừa gạt làm sao nổi ?
Lục Tiểu Phụng không nhịn được lại thở dài nhăn nhó cười nói :
- Lẽ ra ngươi không lừa gạt nổi ta. Đáng tiếc là lòng dạ ta tử tế với ngươi quá! Bỗng nghe phía trong cửa sơn môn có người hỏi :
- Vị hảo tâm nào ở bên ngoài ? Phải chăng là Lục Tiểu Phụng ?
Cánh cửa chỉ khép hờ. Phía trong cửa là một cái sân nhỏ. Một người bắc ghế ngồi trong sân dười gốc cây bạch dương .
Bóng tịch dương chiếu xuống cây bạch dương, đồng thời chiếu vào con người sắc mặt lợt lạt, mũi rất thẳng, lưỡng quyền cao, bộ dạng rất uy nghiêm. Đáng tiếc cặp mắt của nhân vật này không còn thần quang lấp loáng mà đã biến thành hai cái lỗ đen sì sâu hoắm .
Lục Tiểu Phụng bật tiếng la hoảng :
- Giang Trọng Uy ! Chàng tiến lại hỏi :
- Sao các hạ lại ở đây ?
Giang Trọng Uy vừa cười vừa hỏi lại :
- Ta chẳng ở đây thì ở đâu ?
Hắn lộ vẻ thê lương bi thống, nói tiếp :
- Hiện giờ ta đã thành kẻ đui mù. Dĩ nhiên trong vương phủ
không dùng kẻ đui mù làm tổng quản. Dù họ chẳng đuổi ta đi ta cũng không ở lại .
Lục Tiểu Phụng nhìn hắn trong lòng cảm thấy khó chịu .
Giang Trọng Uy vốn là người có tài năng, rất hy vọng bước tiền đồ viễn đại nhưng nay đã trở nên người đui mắt ...
Lục Tiểu Phụng bỗng quay đầu lại trừng mắt nhìn Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Ngươi có nhận ra vị này không ?
Tư Không Trích Tinh gật đầu .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi có biết tại sao y biến thành người mù không ?
Tư Không Trích Tinh buông tiếng thở dài. Hiển nhiên trong lòng gã cũng khó chịu .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ngươi đã biết vụ này thì nên nói ra người đó là ai .
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Công tử bảo người nào ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người thêu hoa mà cũng là nhân vật đã sai ngươi lấy cắp cái đó .
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Công tử tưởng hai nhân vật đó chỉ là một người hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Phải rồi ! Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Giả tỷ tấm đoạn đó của y thì sao y còn bảo tại hạ đến đánh cắp làm chi ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hoặc giả trên mặt tấm đoạn còn có điều chi bí mật mà hắn sợ ta khám phá ra .
Tư Không Trích Tinh lại hỏi :
- Công tử đã coi đi coi lại nhiều lần rồi kia mà ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng ta coi chưa đủ .
Tư Không Trích Tinh không nói nữa. Vẻ mặt gã tựa hồ rất mâu thuẫn, rất đau khổ .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chẳng lẽ ngươi thiếu nợ gã món ân tình gì. Nhưng hắn đã làm ra những vụ này là quá tệ. Nếu ngươi còn chút nhân tính thì không nên o bế hắn nữa .
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Công tử nhất định muốn tại hạ nói ra ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ngươi không nói ra không được .
Tư Không Trích Tinh thở dài sườn sượt nói :
- Được rồi. Tại hạ cho công tử hay. Người đó chính là nàng .
Gã trỏ tay về phía trước. Lục Tiểu Phụng không tự chủ được nhìn theo ngón tay gã trỏ thì qua? nhiên thấy một người đang cúi đầu từ trong am đi ra .
Sắc mặt nữ đạo cô xanh lướt. Cặp mắt nàng trong như nước hồ thu nhưng đầy vẻ bi thương u uất .
Thật là một mỹ nhân tuyệt trần mà bộ mặt rất thê lương. Nàng đẹp như một áng mây chiều ở bên trời .
Nữ đạo cô cúi đầu chầm chậm bước tới. Tay nàng bưng bát thuốc hơi bốc lên nghi ngút .
Lục Tiểu Phụng vừa ngó thấy nàng đã biết ngay là Tư Không Trích Tinh nói dối. Người đó nhất định không phải nàng .
Khi chàng quay lại để vặn hỏi thì Tư Không Trích Tinh không còn đứng đó nữa.
Giữa lúc chàng nhìn nữ đạo cô áo tía trong nháy mắt, lão hồ ly đã chuồn đi mất hút .
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Lục Tiểu Phụng phảng phất như người ngây ngô. Bất luận là ai ngó thấy mỹ nhân dung nhan thoát tục này cũng khó lòng thoát khỏi phút ngây dại .
Bây giờ dù chàng có muốn đuổi theo cũng chẳng tài nào kịp được .
Khinh công của Tư Không Trích Tinh dù chưa đến trình độ bậc nhất thiên hạ nhưng cũng không kém mấy .
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài. Chàng phát thệ một ngày kia mà chụp được con cáo già sẽ bắt gã phải nuốt sáu trăm tám chục con giun mà chính tay gã phải tự đào lấy .
Bóng tịch dương lạt dần, ngọn gió hiu hắt, lạnh lùng thổi bay những lá cây bạch dương bật lên tiếng rào rào .
Nữ đạo nhân áo tía chậm chạp tiếp tục cất bước, thủy chung nàng vẫn không ngẩng đầu lên .
Giang Trọng Uy bỗng cất tiếng gọi :
- Khinh Hà ! Ngươi đấy ư ?
Nữ đạo nhân đáp :
- Tiểu muội đây. Đã đến giờ đại ca uống thuốc rồi đó .
Thanh âm nàng cũng nhẹ nhàng như ngọn gió chiều .
Giang Trọng Uy lại hỏi :
- Lục Tiểu Phụng ! Công tử còn ở đó không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ còn ở đây .
Giang Trọng Uy nói :
- Cô này là xá muội tên gọi Khinh Hà và cũng là người trụ trì ở đây. Bây giờ chắc công tử đã hiểu rõ tại sao tại hạ lại ở chốn này .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Kim Cửu Linh và Hoa Mãn Lâu đi kiếm các hạ .
Giang Trọng Uy đáp :
- Tại hạ biết rồi .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bọn họ cũng biết các hạ ở đây ư ?
Giang Trọng Uy đáp :
- Họ đã đến đây rồi .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hoa Mãn Lâu nói gì với các hạ ?
Giang Trọng Uy lộ vẻ kỳ quái, thủng thẳng đáp :
- Y bảo tại hạ đừng quên rằng y cũng là kẻ đui mù. Và hơn nữa y vẫn sống một cách khoái hoạt .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Dĩ nhiên các hạ vẫn nhớ .
Giang Trọng Uy đáp :
- Vì thế mà tại hạ còn sống đến bây giờ .
Một người như hắn đột nhiên biến thành kẻ đui mù mà còn đủ dũng khí sống được thực không phải chuyện dễ dàng .
Lục Tiểu Phụng không nhịn được buông tiếng thở dài nói :
- Y qua? là con người khác thường .
Giang Trọng Uy gật đầu đáp :
- Qua? y có chỗ khác người, y lại còn nghĩ cách khiến cho người ta tự mãn sống thêm .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đáng lẽ tại hạ phải nghĩ tới y đến kiếm các hạ để nói câu này .
Giang Trọng Uy đáp :
- Y còn hỏi tại hạ chuyện khác nữa .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chuyện gì ?
Giang Trọng Uy đáp :
- Y hỏi về vụ xảy ra ở bảo khố hôm ấy .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ cũng đang muốn hỏi các hạ, ngoài mấy điểm mà các hạ đã cho Kim Cửu Linh hay, các hạ còn phát giác chỗ nào đáng ngờ nữa không ?
Giang Trọng Uy đáp :
- Không có đâu .
Da mặt hắn co rúm tựa hồ vì sợ sệt, hắn ngập ngừng nói tiếp :
- Dù có tại hạ cũng không nói .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao vậy ?
Giang Trọng Uy đáp :
- Vì tại hạ không muốn các vị đi kiếm người đó .
Lục Tiểu Phụng rất lấy làm kỳ lại hỏi :
- Tại sao thế ?
Giang Trọng Uy đáp :
- Vì tại hạ chưa từng thấy võ công người nào đáng sợ như hắn.
Các vị có kiếm được hắn, nhất định cũng không địch nỗi .
Người hắn run lên dường như nhớ tới con người đáng sợ kia, nhất là mũi kim càng khủng khiếp hơn. Mũi kim còn dính máu tươi đỏ hồng ...
Lục Tiểu Phụng muốn hỏi nữa, nhưng Giang Khinh Hà đột nhiên lạnh lùng lên tiếng :
- Công tử hỏi nhiều quá rồi mà thương thế gia huynh chưa hoàn toàn