Lục Tiểu Phụng nghe cô nói không khỏi sửng sốt. Chàng nhìn cô bé từ đầu đến gót chân rồi lại từ gót chân lên đến đầu. Chàng ngắm nghía hồi lâu vẫn không nhận định nổi cô bé này là một thiếu nữ hai mươi tuổi. Chàng coi đi coi lại cũng chỉ nhận thấy cô chưa đến mười hai tuổi.
Cô bé cười mát nói tiếp :
- Thiếu gì người trời sinh ra không cao lớn. Một lão già sáu, bảy chục tuổi thấp hơn tiểu nữ đến phân nửa tướng công cũng đã thấy qua.
Lục Tiểu Phụng tuy không tin cô nhưng chẳng thể không thừa nhận trên đời quả có như vậy.
Cô bé lại nói :
- Điều thứ hai là công tử nên hiểu rõ Hoa Mãn Lâu không giống như công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y thông minh hơn tại hạ hay sao?
Cô bé đáp :
- Không hẳn thế. Nhưng y là người tốt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại hạ không phải người tốt hay sao?
Cô bé đáp :
- Vì công tử chẳng phải ngưòi tốt nên khó mà mắc bẫy kẻ khác một cách dễ dàng. Còn Hoa Mãn Lâu đối với ai cũng tín nhiệm. Muốn y mắc bẫy dễ dàng hơn nhiều.
Lục Tiểu Phụng lại ngắm nghía cô từ trên xuống dưới rồi đột nhiên hỏi :
- Cô nương đã hai chục tuổi thật ư?
Cô bé đáp :
- Còn một tháng nữa là đủ hai mươi.
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa nói :
- Người hai mươi tuổi cần phải hiểu con người tồi bại như tại hạ chẳng khi nào liều mang cho bạn hữu, bất cứ là loại bạn hữu nào cũng vậy.
Cô bé chớp mắt mấy cái rồi hỏi :
- Thật thế ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Thật chứ!
Lục Tiểu Phụng đã ngồi lên xe ngựa. Cỗ xe bắt đầu khởi hành.
Trong xe chất đống nhưng hoa tươi đủ màu sắc. Đan Phụng công chúa ngồi giữa đống hoa tươi khác nào một bông mai côi sắc đen rất đẹp và rất trân quý.
Cặp mắt nàng vừa đen vừa sáng đang ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không nhìn nàng. Chàng nhắm mắt lại tựa hồ muốn ngủ một giấc ở trên xe.
Đan Phụng công chúa vừa cười vừa cất giọng ôn nhu nói :
- Vừa rồi tiệp thiếp tưởng công tử không chịu lên xe.
Lục Tiểu Phụng “Ồ” một tiếng.
Công chúa nói :
- Dường như tiện thiếp vừa nghe công tử bảo tuyệt đối không chịu liều mạng cho bạn hữu?
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp :
- Tại hạ vốn không chịu liều mạng vì bạn hữu nhưng lên ngồi xe ngựa này cũng chẳng quan hệ gì.
Đan Phụng công chúa mỉm cười. Lúc nàng cười tựa hồ đầy vườn hoa nở bung trước mặt giữa mùa xuân.
Lục Tiểu Phụng mở mắt ra một cái rồi nhắm lại ngay.
Đan Phụng công chúa lại cất giọng ôn nhu hỏi :
- Dường như công tử không muốn nhìn tiện thiếp một cái nào phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không dám nhìn công chúa vì khoang xe nhỏ quá mà tại hạ lại không ngăn được để người ta cám dỗ.
Đan Phụng công chúa hỏi :
- Công tử sợ tiện thiếp cám dỗ ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ cũng không muốn liều mạng vì công chúa.
Đan Phụng công chúa hỏi :
- Sao công tử lại biết tiện thiếp nhất định đòi công tử đi liều mạng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ biết vì mình chẳng phải là kẻ ngu xuẩn.
Đan Phụng công chúa cầm bông hoa tươi giơ lên lẳng lặng ngắm nghía hồi lâu rồi thở dài nói :
- Công tử đoán trúng đó. Thực tình tiện thiếp yêu cầu làm thay cho bọn tiện thiếp một việc nhưng tiện thiếp không muốn dụ dỗ công tử mà cũng hà tất phải dụ dỗ.
Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng.
Đan Phụng công chúa nói tiếp :
- Vì tiện thiếp biết có hạng người bất cứ việc gì cũng làm dùm bạn hữu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hạng người ấy là ai?
Đan Phụng công chúa đáp :
- Là công tử.
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Chính tại hạ còn chưa biết hạng người này sao công chúa lại biết thế?
Đan Phụng công chúa đáp :
- Trước kia tuy tiện thiếp chưa gặp công tử nhưng được nghe người ta nói tới công tử rất nhiều.
Lục Tiểu Phụng cũng nghe đồn nhưng những cái gì đồn đại chàng thì chàng lại không được nghe ai nói tới.
Đan Phụng công chúa lại nói :
- Tiện thiếp nghe rất nhiều, mọi người nói công tử có tính suồng sã nhưng chính họ cũng chẳng thể không thừa nhận là tính suồng sã rất khả ái.
Lục Tiểu Phụng thở dài, chàng không hiểu Đan Phụng công chúa muốn lấy lòng mình hay là có ý mỉa mai? Nhưng chàng đã phải mở mắt ra.
Đan Phụng công chúa nói :
- Người ta còn bảo coi bề ngoài công tử như hòn đá chôn dưới lỗ, vừa hôi hám vừa cứng rắn mà thực ra lòng dạ công tử mềm như đậu hũ.
Lục Tiểu Phụng bất giác nở nụ cười nhăn nhó.
Đan Phụng công chúa lại cười nói :
- Dĩ nhiên lời đồn chẳng thể tin được nhưng ít ra cũng có một điểm họ không nói ngoa.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi lại :
- Điểm nào?
Đan Phụng công chúa mỉm cười đáp :
- Trước kia tiện thiếp nghĩ mãi không ra tại sao ngưòi ta lại bảo công tử có bốn hàng lông mày, bây giờ mới vỡ lẽ.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên chau mày. Lúc chàng chau mày cả râu mép cũng nhăn lại.
Đan Phụng công chúa hỏi :
- Công tử đã đoán ra ai cáo tố với tiện thiếp về điểm này rồi phải không?
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi lại :
- Hoa Mãn Lâu hiện ở chỗ các vị thật rồi chứ?
Đan Phụng công chúa đáp :
- Tiện thiếp gạt công tử làm chi? Vả lại công tử sắp gặp y rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tuy mắt y không nhìn thấy gì nhưng sự nguy hiểm còn ở ngoài mười dặm đã phát giác rồi. Tại hạ thật không sao hiểu được y đã lọt vào tay các vị trong trường hợp nào?
Đan Phụng công chúa đáp :
- Vì y là người tốt mà lại là nam nhân. Hảo nam nhân mà gặp phải hoại nữ nhân thì khó lòng tránh khỏi mắc bẫy.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng hỏi :
- Y gặp công chúa rồi ư?
Đan Phụng công chúa thở dài đáp :
- Có khi tiện thiếp cũng muốn đi lừa gạt nhưng đáng tiếc mười người như tiện thiếp hợp lại cũng không bằng một mình Thượng Quan Phi Yến.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thượng Quan Phi Yến nào?
Đan Phụng công chúa đáp :
- Thượng Quan Phi Yến là thư thư của Tuyết Nhi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tuyết Nhi là ai?
Đan Phụng công chúa đáp :
- Tuyết Nhi là tiểu muội của tiện thiếp. Y chính là con nhỏ vừa đi mời công tử đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y không phải là biểu thư của công chúa ư?
Đan Phụng công chúa cười đáp :
- Năm nay y mới mười hai tuổi mà là biểu thư của tiện thiếp được ư?
Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra. Chàng không biết mình nên khóc to ba tiếng hay cười lớn ba tiếng. Chàng không ngờ mình đã bị con nhỏ mười hai tuổi lừa bịp một cách trắng trợn. Chị nào em nấy. Cô em đã vậy thì cô chị là hạng người nào nghĩ ra cũng biết.
Đan Phụng công chúa thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của chàng không khỏi mỉm cười