Nhưng Tiêu Thu Vũ đã lầm to.
Anh chàng đui mù này ngoài cách dùng tai nghe phong thanh lại còn thứ cảm giác khác rất kỳ diệu và rất thần bí.
Gã phảng phất cảm giác thấy đòn trí mạng chân chính chẳng phải là cây thương mà là thanh kiếm, mặc dù gã không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy tiếng gió về thanh kiếm phóng ra.
Kiếm chưa đâm tới, Hoa Mãn Lâu đột nhiên xoay mình. Cây Luyện tử thương lướt qua trên vai thì hai tay gã đã chụp lưỡi kiếm.
“Cắc cắc” mấy tiếng vang lên. Thanh trường kiếm bằng thép đúc đột nhiên biến thành ba khúc.
Hoa Mãn Lâu chưa dứt ruột thì thanh kiếm đã gãy rồi.
Chỉ còn lại một khúc mà lại bị Hoa Mãn Lâu nắm giữ trong tay.
Độc Cô Phương xoay tay một cái. Cây Luyện tử thương đã quấn lấy lưỡi kiếm.
Người Hoa Mãn Lâu lướt đi ba trượng đến bên cửa sổ ngồi trúng vào một cái ghế.
Độc Cô Phương sửng sốt.
Tiêu Thu Vũ mặt đỏ như ráng chiều bỗng biến thành lợt lạt như tờ giấy trắng.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
- Bản tâm tại hạ không muốn đắc tội với Tiêu tiên sinh nhưng Tiêu tiên sinh phóng kiếm đâm kẻ đui mù không khỏi có điều quá tàn nhẫn. Tại hạ chỉ hy vọng sau này Tiêu tiên sinh sẽ thay đổi chiêu kiếm khác, lúc ra tay đối phó vưói người ta nên dành cho đối phương một chút lối thoát. được như vậy thì các hạ sẽ sống lâu hơn.
* * * * *
Trong vườn hoan nở đầy giàn nhưng rất nhiều cành bị dứt.
Bây giờ Lục Tiểu Phụng mới biết những hoa tươi mà Đan Phụng công chúa đem đi đều lấy ở đây.
Giữa lúc ấy lại ngó thấy cô bé kia.
Thượng Quan Tuyết Nhi đứng trong bụi hoa dưới ánh tà dương chênh chếch soi tới, chiếu vào mái tóc mềm rười rượi của thị.
Thị vẫn ngoan ngoãn tựa hồ chưa hề nói dối nửa câu.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được lại hô :
- Tiểu biểu thư!
Thượng Quan Tuyết Nhi quay lại nhìn chàng vừa cười vừa đáp :
- Ồ! Tiểu biểu đệ!
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Biểu thư mạnh giỏi chứ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Ta không mạnh giỏi đâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao vậy?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Ta có tâm sự rất nhiều chuyện lo lắng.
Lục Tiểu Phụng chợt phát giác cặp mắt của thị sáng ngời giương to lên như trong lòng có mối lo âu không nói ra được. Thậm chí cả nụ cười cũng biến thành miễn cưỡng.
Chàng không nhịn được hỏi :
- Cô có tâm sự gì?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Ta đang lo lắng về sư thư.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thư thư cô ư? Thượng Quan Phi Yến phải không?
Thượng Quan Tuyết Nhi gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cô lo cho y về chuyện gì?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Đột nhiên y mất tích.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Mất tích từ hồi nào?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Từ ngày Hoa Mãn Lâu đến đây mà cũng là ngày chúng ta đi kiếm ngươi.
Lục Tiểu Phụng trợn mắt lên hỏi :
- Cô đã lo âu sao không đi kiếm y?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Vì y đã nói là ở lại đây chờ bọn ta về.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Những lời y nói cô tin cả chứ?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Dĩ nhiên ta tin y.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cười hỏi :
- Y đã không ra đi thì sao không thấy?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Ta nghĩ không ra nên mới đi kiếm y.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ở trong vườn hoa này ư? Không lẽ y đã ở trong vườn hoa này mấy ngày nay?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Không phải ta kiếm y mà là kiếm thi thể y.
Lục Tiểu Phụng chay mày hỏi :
- Sao lại thi thể y?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Ta chắc y bị người ta giết chết và chôn thi thể ở trong vườn hoa này.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đây là nhà của các cô, chẳng lẽ lại có người vào giết y?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Nơi đây tuy là nhà của bọn ta nhưng trong nhà còn có nhiều người ngoài.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Người ngoài là những ai?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Tỷ như bạn ngươi là Hoa Mãn Lâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cô tưởng Hoa Mãn Lâu cũng giết người được ư?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Sao lại không được? Ai cũng có thể giết người. Thậm chí lão Vương gia cũng làm được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vương gia cũng có thể giết y được ư? Tại sao vậy?
Thượng Quan Tuyết Nhi đáp :
- Vì ta không biết tại sao nên ta phải tìm kiếm.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Cô nghĩ nhiều quá, một cô gái mới hai mươi tuổi không nên nghĩ nhiều như vậy?
Thượng Quan Tuyết Nhi nhìn chàng hồi lâu rồi thủng thẳng nói :
- Ai bảo ta mới hai mươi tuổi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Biểu thư của cô bảo vậy.
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi :
- Y bảo gì ngươi cũng tin mà sao ngươi lại không tin ta.
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng đáp :
- Vì...
Thượng Quan Tuyết Nhi cười lạt ngắt lời :
- Vì trời sinh ra ta có vẻ là con người biết nói dối phải không?
Lục Tiểu Phụng cười lạt :
- Ít ra cô cũng có thể giống cô gái hai chục tuổi.
Thượng Quan Tuyết Nhi lại nhìn chàng hồi lâu rồi thở dài nói :
- Ngươi phải cái bệnh tự cho mình là thông minh. Những điều đáng tin ngươi không tin, những điều không đáng tin thì ngươi lại tin.
Thị nói câu này vừa dứt thì bóng người thấp thoáng rồi biến mất vào trong bụi hoa.
Bóng tối mịt mờ, không còn một chút ánh tịch dương nào nữa. Một màn tối đen bao phủ cõi mênh mang.
Đầy vườn hoa tươi cũng dần dần mất hết màu sắc.
Lục Tiểu Phụng đứng trước cảnh mịt mờ này đột nhiên cảm thấy phảng phất nhu mình ở trong đám sương mù.
Bóng đêm càng dầy đặc, trong nhà không có đèn lửa.
Lúc Lục Tiểu Phụng bước vào, Hoa Mãn Lâu còn ngồi bên cửa sổ dường như để hưởng thụ ngọn gió đêm từ ngoài thổi vào. Ngọn gió đêm đem theo mùi hương thơm ngát.
Gã tùy nơi tùy lúc bao giờ cũng hưởng thụ.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cất tiếng hỏi :
- Bọn họ đã đến đây rồi chứ?
Hoa Mãn Lâu hỏi lại :
- Ai đến đây?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Độc Cô Phương và Tiêu Thu Vũ.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử biết chúng tới đây ư?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Chỉ có Liễu Dư Hận là không đến hạ sát huynh đài về chuyện này nhưng bọn chúng... bọn chúng không giết nổi huynh đài.
Hoa Mãn Lâu giương cặp mắt chẳng nhìn thấy gì ngó Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Công tử dường như tính rất đúng.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Tại hạ không tính đúng thì vừa rồi đã chẳng chuồn đi.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử cố ý khiêu khích cho bọn họ đến đây, lại cố ý chuồn đi để hai người chúng giết tiểu đệ ư?
Gã thờ dài nói tiếp :
- Những ông bạn như thế thật khó mà kiếm được.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên thở dài đáp :
- Thượng Quan Phi Yến của huynh đài cũng khó kiếm lắm.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Công tử kiếm nàng ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cả cô em y kiếm còn không thấy thì tại hạ kiếm thế nào được?
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt đang bình tĩnh hơi lộ chút lo âu. Đối với sự mất tích đột ngột của cô này, hiển nhiên gã tỏ ra cảm xúc khác thường, cảm xúc đến nỗi muốn che giấu cũng không che giấu được.
Mối cảm xúc đã vào trái tim thì chẳng khác gì hạt trân châu trong đống cát, bất cứ ai cũng ngó thấy ngay.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên đã nhìn thấy liền hỏi :
- Huynh đài đã gặp muội muội của cô chưa?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Chưa gặp.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Huynh đài còn hên vận lắm, ít ra còn hên hơn tại hạ.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Muội muội của nàng quỷ quái lắm hay sao?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Há phải chỉ quý phái mà thôi, đúng là một con tiểu yêu tinh. Thị đã nói dối đến bảo người chết hãy còn sống lại, lại thêm cái bệnh đa nghi nữa.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Một vị tiểu cô nương đã có bệnh đa nghi rồi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bệnh đa nghi của thị so với bà già còn nặng hơn. Thị đa nghĩ đến độ ngờ là thư thu mình bị người mưu hại rồi, thậm chí ngờ cả đến Đại Kim Bằng Vương cũng có thể là hung thủ.
Chàng muốn cho Hoa Mãn Lâu vui lòng nên chàng vừa nói vừa cười. Nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn không cởi mở tấm lòng.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :
- Huynh đài bảo thị tưởng tượng như vậy có tức cười không?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Không có tức cười.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thượng Quan Phi Yến chẳng qua là một vị tiểu cô nương nhiều lắm là cô gái biết nói dối. Cô gái đã mười tám, mười chín tuổi thì còn ai không biết nói dối? Mà ai là người có thể hạ độc thủ trong vụ này?
Hoa Mãn Lâu trầm mặc hồi lâu mưói nói :
- Hiện giờ chỉ còn một đường hy vọng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hy vọng gì?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :
- Tại hạ chỉ hy vọng đêm nay họ đừng dùng rượu giả.
Câu này Lục Tiểu Phụng không hỏi đến. Gã cũng không phải là người thích rượu, không hiểu tại sao gã lại nói thế?
Lục Tiểu Phụng nhìn gã, chợt nhận ra tiếng cười của gã biến thành có điều bí mật.
Bất luận là ai một khi đã đến đây dường như đều biến tính ngay, biến thành con người thần bí, con người cổ quái.
Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái cũng lên giọng thần bí khẽ nói :
- Tại hạ cũng có điều hy vọng.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Hy vọng cái gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chỉ hy vọng đêm nay họ có mời chúng ta thì không phải để ăn thịt bao tử người, không phải uống mê hồn tửu.
* * * * *
Một bữa thịnh yến bày ra trong nhà hoa sảnh để Đại Kim Bằng Vương thiết khách.
Rượu nhắm rất dư dả và tinh khiết.
Rượu là rượu thật, đúng là rượu Hoa Điêu thượng hảo cất đã lâu năm.
Lục Tiểu Phụng nâng chung uống một hơi hết sạch, đột nhiên thở dài nói :
- Thứ rượu này tuy ngon tuyệt nhưng so với Ba Tư Bồ Đào tửu đã uống thì hãy còn kém xa.
Đại Kim Bằng Vương cả cười đáp :
- Thứ rượu đó chỉ nên để thưởng hoa, rót ít và thỉnh thoảng nhắm một chút. Các hạ uống như vậy thì không khỏi cô phụ nó.
Hoa Mãn Lâu cũng mỉm cười nói :
- Đây không phải là y nhắm rượu. Mùi rượu như thế nào y cũng không phát giác ra được. Đưa rượu ngon cho y uống thật là uổng.
Đại Kim Bằng Vương lại cười rộ nói :
- Túc hạ thật là đáng mặt tri kỷ của Lục công tử.
Đêm nay chẳng những lão cao hứng mà cho mặc áo cẩm bào thêu rồng lộn bằng chỉ vàng, xem ra có vẻ một vị đại quốc vương mở thịnh yến khoản đãi đại tướng quân lúc xuất chinh.
Đan Phụng công chúa bình thời đã mỹ lệ, bữa nay lại càng kiều diễm hơn.
Nàng thân hành rót rượu vào chung cho Lục Tiểu Phụng rồi mỉm cười nói :
- Bọn tiện thiếp nhận thấy có uống rượu cách này mới thật là khí phách của nam hán tử, còn uống rượu nhắp một tý một như uống thuốc độc thù hạng nam nhân đó không được một cô gái nào để lọt vào mắt xanh.
Đại Kim Bằng Vương dựng mặt lên hỏi :
- Chẳng lẽ nữ hài tử đều thích hạng tửu quỷ?
Đan Phụng công chúa đảo cặp mắt long lanh đáp :
- Uống rượu dĩ nhiên cũng có chút hư hoại.
Đại Kim Bằng Vương hỏi :
- Chút hư hoại thôi ư?
Đan Phụng công chúa gật đầu đáp :
- Người uống rượu nhiều quá thì đến khi lớn tuổi thường sinh bệnh. Lúc mình không được rượu coi người khác uống lấy làm tức tối. Con người sinh lòng tức tối dĩ nhiên là chỗ không hay.
Đại Kim Bằng Vương lại muốn làm bộ mặt nghiêm nghị nhưng không nhịn được phải phì cười. Lão nói :
- Tình thực khi lão phu còn trẻ tuổi cũng nocó rượu nhiều lắm mà còn uống lẹ hơn Lục công tử.
Chủ nhân thông minh đều biết mời khách bằng những câu cười tiếng nói khiến cho người ta cảm kích hơn là rượu lắm thịt nhiều.
Lục Tiểu Phụng uống chung rượu rồi đột nhiên lên tiếng :
- Tại hạ định sáng sớm mai đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết.
Đại Kim Bằng Vương phụ họa :
- Hay lắm!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hắn đúng là con quái vật, nhất định đòi tại hạ đi hắn mới chịu ra mặt. Còn Chu Đình thì không cần.
Chàng lấy trong mình tờ giấy rách vừa dơ bẩn vừa nhàu nát mở ra rồi cầm chiếc đũa nhúng vào chén tương vạch chữ “Phụng” như rồng bay phượng múa.
Chàng trao cho Đan Phụng công chúa nói :
- Công chúa muốn sai người nào đi cũng được, cứ cầm tờ giấy này đưa cho y là y sẽ theo người đó đến ngay.
Đan Phụng công chúa ngần ngại nói :
- Tiện thiếp nghe nói các vị đã lâu không nói với nhau một lời.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không muốn nói với y, chỉ cần y đến đây mà thôi. Đó hoàn toàn là hai chuyện khác biệt.
Đan Phụng công chúa chớp mắt hỏi :
- Y không nói với công tử nhưng cứ nhìn thấy dấu hiệu của công tử là y chịu đi theo một người xa lạ đến một nơi xa lạ ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái đó không thành vấn đề.
Đan Phụng công chúa bật cười nói :
- Coi vị Chu tiên sinh này có vẻ là một quái vật.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Há phải chỉ quái vật mà đúng là ma bùn.
Đan Phụng công chúa gấp tờ giấy lại mới phát giác ra tờ giấy rách này hiển nhiên là một tấm ngân phiếu năm ngàn lạng.
Nàng không nhịn được hỏi :
- Tờ ngân phiếu này còn đổi được tiền