(Lại có kịch hay gì xem đây?)
Đồng Oanh Lạc không muốn vạch trần ả ta không phải rằng cô hiền, cái cô muốn là để cô ta dù có bản vẽ đó vẫn thu cô, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Sau một ngày đã có kết quả, chỉ có hai bài thi điểm cao nhất để vào vòng cuối cùng , đó là bài của Đồng Oanh Lạc và Hình Vũ.
Cô nhận được tin vui thì đương nhiên báo Thanh Loạn rồi hai người đi ăn bữa cho ra trò.
Bên này cũng là tin vui nhưng lại trong bầu không khí đầy toan tính.
Trên bộ ghế sô pha đắt tiền, Hình Vũ và Hình Ninh đang ngồi gần nhau vui ra mặt.
-Dì,dì thật lợi hại quá đi, dì lấy đâu bản thiết kế đó vậy? Con nhìn cũng bị mê bởi nó luôn.
-Dì của con là ai chứ? Đây là dì mua của Vương hậu ngành thiết kế, cô ta họ Đồng.
-Họ Đồng? ....Tên cô ấy là gì ?
-Ta không hỏi rõ, chỉ biết thêm giờ cô ta cũng đang ở thành phố S.
-Thành phố S? Trùng hợp vậy sao?Không phải là ...Đồng Oanh Lạc chứ?
-Chắc trùng hợp thôi.
Dù không ai mơis ra nhưng hôm đang sợ Vương hậu thiết kế kia là cô.
Nét mặt vui vẻ giờ chỉ còn lại nét lo ngại.
-Dì, lần trước con gửi số con nhỏ đó cho dì, dì có lưu không?
-Dì không, ta bận quá nên không có thời gian gọi cho nó để gặp mặt.
Trong tin nhắn của con gửi dì vẫn còn.
-Dì mau mau bỏ ra xem đi, điện thoại con sập nguồn rồi không xem được.
Mau đối chiếu xem đúng không.
-Được.
Bà ta lấy tờ giấy nhỏ trong tay mà người ta đưa cho, ghi số điện thoại người là Vương hậu ngành thiết kế, tay khác lục tin nhắn của Hình Vũ từng gửi bà ta
-084xxx657/ -084xxx657
Đến đây thì bà ta sững người ra.
Hình Vũ bên cạnh ngồi đó thấy dì mình vẻ mặt nghiêm trọng thế thì giật trong tay bà ta tờ giấy và điện thoại để tự kiểm chứng.
Xem xong thì đến lượt cô ta đơ người.
Cả hai người ngồi im lặng thế đến khi Hình Vũ khóc lên:
-Huhu, tại dì đó, tại dì không hỏi rõ ràng trước khi gọi người ta.
Giờ thì hay rồi, cháu cầm bài cô ta đi đấu với bài cô ta, chẳng trách chỉ có hai người chúng cháu được vào.
Hicc...
-Nào có gì ta từ từ giải quyết, lỗi do dì, do dì
-Tại dì hết đấy huhu
...
Dỗ Hình Vũ không được Hình Ninh tức giận đập tay xuống bàn.
-Cháu có thôi đi không! Nếu không phải tại cháu bất tài vô dụng thì ta có phải đi mua bản thiết kế đó từ Đồng Oanh Lạc không? Ta bỏ ra 1 vạn không phải vì cháu sao? Giờ cháu quay ra trách ta? Ta thật là làm ơn mắc oán mà.
Hình Vũ lúc này thu lại nước mắt và vẻ mặt oán trách đó bằng khuôn mặt đáng thương:
-Dì, cháu xin lỗi, tại cháu nóng vội quá.
Dì cũng biết mà, cháu mà được lợi lộc thì của cháu cũng như của dì hết.
Đúng không? Mà không ngờ con nhỏ Đồng Oanh Lạc đó cũng có tài năng vậy...!Dì, người như nó không thể để bên Thiên Hạo được.
-Được rồi.
Giờ cháu nói cho dì biết, bản thiết kế đó Đồng Oanh Lạc thấy nó chưa?
-Cháu không rõ, lúc lên nộp bài chính cháu lên cùng nhau.
Cháu nghĩ nó chưa thấy đâu, nếu thấy thì nó đã làm ầm lên rồi, sao để im đến bây giờ.
-Cũng đúng, vậy thì tốt.
Không cần lo sợ nhiều, trong vòng cuối chỉ còn hai đứa, dì sẽ cố hết sức giúp cháu.
Hình Vũ lúc này như con mèo nhỏ nép bên cánh tay của Hình Ninh làm nũng “ Cháu biết dì của cháu là tốt nhất mà.”
Hình Ninh vốn chỉ là con hát, ngày đó được Lục Đàm để mắt tới, câu dẫn mãi thì vào được Lục gia.
Nhưng kể từ khi vào Lục gia bà ta không được mụn con nào dù đã thử qua nhiều loại thuốc Đông, thuốc Tây.
Chính vì vậy, bà ta coi