Sau cuộc họp cô luôn tìm cơ hội ở riêng với hắn để nói lời cảm ơn.
Tiếc là cứ những lúc cô định nói thì không phải có người vào thì là hắn có điện thoại.
Lòng vòng tới chiều tối cô mới có cơ hội.
Với đưa tập tài liệu cho anh thì cứ đứng đó, không biết mở lời như nào.
-Cô có việc gì sao?
-À..ừm....chuyện là...cảm ơn anh.
-Cảm ơn cái gì?
-Cảm ơn đã để bộ sưu tập của tôi ra thị trường.
-Ừm.
Mà cô cũng không cần cảm ơn tôi.
Tôi làm vậy vì công ty thôi.
Mặt cô tụt cảm xúc không phanh luôn.
Cô cũng không biết với mong chờ gì cả nhưng nghe hắn nói vậy sự cảm động biết ơn của với từ sáng như bay hơi luôn.
Thật là không thể ưa nổi con người này mà.
Cô đến đây cũng không biết nói gì.
-Còn việc gì nữa sao?
-Không có, tôi ra ngoài trước.
Từ sâu thẳm trong cô, cô hi vọng hắn làm vậy có một chút ít vì đó là bộ sưu tập của cô chứ không phải chỉ vì công ty.
Nhưng hắn lại nói như thể cô không là gì với hắn vậy.
-Đồng Oanh Lạc, mày với anh ta có quan hệ gì đâu? Mày hi vọng cái gì vậy?
***
Sáng hôm sau cô gặp hắn nhưng vờ lảng đi.
Nếu không có việc gì quan trọng thì chắc chắn cô không xuất hiện trước mặt hắn.
Đưa tài liệu cũng đều là nhờ người khác đưa.
Lăng Khả Hân từ hôm qua luôn tìm cách tiếp cận và bắt chuyện nhưng cô cũng chỉ giao tiếp xã giao, xong cuộc nói chuyện thì chẳng nhớ cô ta là ai nữa.
Đến sáng hôm nay, khi một đồng nghiệp khen Đồng Oanh Lạc :
-Đồng Oanh Lạc, chị càng ngày càng xinh.
Em nghe nói bộ sưu tập của chị được tung ra thị trường rồi.
Chúc mừng chị nhé.
-Đúng đó, chị thật là vừa xinh đẹp vừa tài năng.
Khả Hân nghe những lời này thì tính đố kỵ nổi lên, không thể chịu được mà thêm nếm vài câu:
-Có một số người ấy mà, cậy vài phần nhan sắc thì không từ thủ đoạn để một bước lên cao.
Lý gì người vào công ty chưa được tháng đã có bộ sưu tập được duyệt rồi, còn lên làm thư ký.
Ai biết có dùng “quy tắc ngầm” không chứ.
Cô nghe ả nói vậy thì tức giận, không kìm nén được mà đáp trả?
-Cô đang nói tôi sao?
-Tôi cứ nói vậy, phải ai thì tự nhột.
-À...thế ra là cô đang nhột sao? Đừng tự suy bụng ta ra bụng người nữa.
Tôi tự dùng khả năng của mình để có chỗ đứng này, không lý nào tôi phải thấy xấu hổ cả.
-Cô nói thế nào thì chúng tôi lại phải tin thế à?
-Tôi chẳng bắt ai tin cả? Tôi làm việc không thẹn với lòng.
Cô Lăng đây là lo cho công ty hay là ghen tỵ với tôi ?
-....
-Với lại, tôi có làm như vậy thì sao? Sao cô không làm như thế?
-Tôi không vô liêm sỉ như cô, tôi sẽ không bao giờ làm những việc liêm sỉ như vậy.
-Vậy sao? Hay là...cô không đủ khả năng làm?
Lăng Khả Hân đuối lý nhất thời không biết nên nói thế nào, thẹn quá hoá giận.
Ả rời bàn làm việc đến gần chỗ cô, toan tát cô cho hả giận.
Ả giơ tay lên, khi tay còn chưa chạm đến mặt Đồng Oanh Lạc đã bị cô giữ lại.
Một tay cô giữ một tay kia cô giáng cho ả một cái bạt tai.
Chỉ nghe thấy tiếng “ bốp” một cái lọt tai thì thấy Lăng Khả Hân lùi ra phía sau một tay che má một tay chỉ về phía cô mà chửi.
Đồng Oanh Lạc cũng dùng lực không nhỏ, khiến gò má ả in bốn ngón tay hồng đỏ lên.
Mọi người nãy giờ chỉ chú ý tới hai người phụ nữ mà không chú ý có người đứng trên cầu thang nhìn xuống nãy giờ.
(Không ngờ con mèo nhỏ này cũng biết cắn người.) Hắn bước xuống cầu thang, mọi người nghe thấy tiếng giày thì mới quay lại nhìn.
Thấy hắn thì mọi người hoảng sợ như gặp