Hắn ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở về vẻ điềm tĩnh:
-Xin chào Đổng tiểu thư, tôi là Lục Thiên Hạo, chủ tịch Thiên Tầm, nghe danh cô đã lâu
_vương hậu ngành thiết kế
-Lục tổng quá khen rồi, đấy chỉ là cái danh mọi người đặt cho thôi, tôi đây không dám nhận.
-Đúng thế thật, ngành thiết kế giờ kém vậy sao? Một tiểu nha đầu như cô cũng có thể đứng đầu!
-Anh...Anh đừng quên, là Thiên Tầm mời tôi đến đây.
- Thiên Tầm thiếu người sao? Thiếu cô vẫn có người khác!
-Vậy thật tiếc quá,tôi phải qua bên Thịnh Hân làm rồi.
Tôi đã rất hi vọng được làm việc với Lục tổng đây
-Cô đây là tiếc nuối hay đe doạ tôi?....Bên đó trả đãi ngộ thế nào? Bên Thiên Tầm tôi sẵn sàng trả gấp đôi.
Người thông minh đều biết làm việc cho ai đúng không? Huống chi bên Thẩm Tiếu làm sao bằng tôi được.
Hay cô tự nhận mình là người kém cỏi không đủ sức làm cho công ty tôi?
Cô vốn dĩ muốn trêu chọc anh mà bị anh trêu lại.
Đúng là tạo nghiệp mà.
-Hợp tác vui vẻ.
-Hợp tác vui vẻ.
Sau khi kí hợp đồng lao động ,cô đi tìm Thanh Loan tâm sự.
Hắn nhìn theo cô đến khi cánh cửa phòng đóng lại.(Đúng là có vài phần nhan sắc )
Tập đoàn Thịnh Hân
-Thẩm tổng, Đồng Oanh Lạc đã kí hợp đồng hợp tác với bên Thiên Tầm rồi
“Uỳnh..choang choang..”_tiếng đồ vật bị Thẩm Tiếu xô xuống đất.
-Phế vật, lũ phế vật.
Bảo các người đi mời cô ta về làm việc , các người lại về báo rằng cô ta sang làm việc cho Thiên Tầm rồi .
-Chúng tôi đã gắng sức rồi ạ, là Lục Thiên Hạo ra tay quá nhanh, chúng ta mới có dự định thì chúng đã mời được cô ta rồi.
-Lục Thiên Hạo, ngươi đợi đấy....Tiểu Hùng, đi sắp xếp đi, tôi sẽ gặp mặt cô ta.
-Vâng.
Nhà Đồng Oanh Lạc
“Tiếng chuông báo thức”
-Ưm, ngủ thêm chút nữa...
20 phút sau
-Áaaaaaaa, sắp muộn rồi.
Cô bật ra khỏi chăn, lao xuống phòng tắm vệ sinh cá nhân, mở tủ lấy áo sơmi trắng và chân váy hồng.Xong xuôi cô ra son môi, buộc tóc đuôi ngựa.
Với cô thế này là quá đủ rồi .Gọi cô là mĩ nữ quả thật không sai.
Sơ mi trắng cổ chữ V làm lộ xương quai xanh, chân váy hồng đến ngang đùi làm lộ đôi chân thẳng dài của cô.
Nước da trắng ngần của cô mặc gì lên cũng không bật tông, khuôn mặt cô nhìn thế nào cũng không thấy góc chết.
Cô không ăn sáng mà lái xe đến công ty.
Cô nhìn qua đồng hồ đeo tay:
-Vẫn còn 8 phút nữa, hi vọng là đến kịp.
Ngày đầu đã đi muộn thì còn ra thể thống gì nữa.
Chưa hôm nào cô thấy đèn đỏ trôi lâu như hôm nay.
Dừng đèn đỏ , cô thoáng nghĩ đến buổi tối hôm đó.....
Thật không thể phủ nhận cô và hắn thật sự có duyên , trong thang