-Thẩm Tiếu, lần này anh chết chắc với tôi.
Hehe.
Trong một căn phòng nhỏ một cô gái trước màn hình máy tính gõ gõ mà nở nụ cười vừa tinh nghịch vừa nham hiểm.
Sáng hôm sau.
-Thẩm tổng...ngài xem tin tức sáng nay chưa?
-Tin tức gì?
-Hot lắm đó.
Ngài còn là nhân vật chính nữa.
-???
-Ngài xem đi.
-Tôi không có thời gian xem mấy cái tin lá cải đó.
Nói là vậy mà khi lên tới phòng mình Thẩm Tiếu lập tức mở máy ra xem bảng tin.
Hot search và tin đứng đầu bảng đều là những tiêu đề:” Thẩm Tiếu-CEO của Thiên Hân ăn trực hai cô gái”; “Thiên Hân có phải sắp phá sản”; “Thẩm tổng ăn trực không trả tiền?”...!kèm theo đó là những hình ảnh của anh ở nhà hàng vào hôm qua.
Trước giờ đúng là anh không quan tâm mấy cái này nhưng không hiểu sao lần này anh rất có hứng thú.
Anh nhìn những bức ảnh của mình, cũng tờ mờ lục lại ký ức, đoán ra góc chụp và người chụp.
Thẩm Tiếu thầm cười và nghĩ đến những chuyện mình sắp làm sau đây.
Reng reng reng.
-Mình nghe rồi Lạc Lạc.
-Cậu làm cái gì thế?
-Hả? Cậu sao tự nhiên hỏi kì vậy?
-Bài báo đó có phải cậu đăng không?
-Cậu nói bài báo về Thẩm tổng?
-Ừm, có phải cậu đăng không?
-Sao cậu lại hỏi mình?
-Cậu nghĩ mình ngốc sao? Góc chụp đó là phía đối diện Thẩm tổng, bàn mình ngồi là cuối phòng, chỗ đó chỉ có cậu ngồi thôi.
Với lại chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, thêm chuyện nghề nghiệp của cậu nữa không phải cậu thì là ai chứ?
-Là mình đăng.
Mình chỉ đăng sự thật thôi.
-Bà cô của tôi ơi, sự thật con khỉ gió, lúc mình đi thanh toán thì mới biết Thẩm tổng đã thanh toán rồi.
-...
-Quán ăn đó cũng có một phần vốn của Thẩm tổng đó.
-Sao cậu không nói cho mình biết, huhu.
-Sao mà mình biết cậu sẽ làm vậy chứ? Nếu mà mình cũng đoán ra việc này thì mình chắc Thẩm Tiếu cũng đoán ra rồi.
Lần này cậu chết chắc rồi.
-Huhu, mình làm gì bây giờ ?
-Để mình xem có cách nào giúp đỡ không.
Tạm thời cậu cứ im lặng, xoá hết mấy bài báo mà cậu đăng đi, mấy bài ở trang khác Thịnh Hân cũng nhanh chóng cho xoá thôi.
-Ừm.
-Có gì báo mình nhé.
-Ừm.
Thanh Loan tắt điện thoại mặt tái mét.
Cô vốn định vừa xả hận vừa kiếm ít nhuận bút cao mà lại thế này.
Cô khóc trong lòng” nếu vì chút nhuận bút này mà chết đúng thật không đáng”.
Ở thành phố S này ai không biết tính cách của Thẩm Tiếu chứ, ngoài Lục Thiên Hạo ra ai dám đứng so hàng với hắn.
Lần này cô chơi vố lớn vậy không chết với hắn mới là lạ.
Thanh Loan lúc này vừa ân hận lại vừa sợ hãi.
Thanh Loan là người theo nghiệp viết báo, cô thường viết về những nhân vật lớn, làm việc cho những toà báo lớn.
Chính vì vậy ít ai biết thân phận nghề nghiệp của cô.
Mọi lần thế nào thì không biết chứ lần này cô chết chắc rồi.
Reng reng reng.
-Alo?
-Đồng tiểu thư, cô có phương thức liên lạc với cô gái cùng ăn với chúng ta hôm trước không?
-Ai cơ?
-Nếu tôi nhớ không nhầm cô ấy tên Thanh Loan.
Cô có không?
-À...ừm...!tôi không có.
-Không có?