Chương 57.:
Sòng bạc.
-Lão đại, đây ạ.
Mạc Phi đưa ra một tập giấy trắng, in trên đó đều là những thông tin về Sacphi và KOW.
Tài liệu rất dài dòng nhưng đại loại chỉ ra Sacphi là ai, chỗ ở hiện tại....
-Sao cái tên này tôi thấy quen quen nhỉ?
-Lão đại từng nghe qua rồi sao?
-Hình như vậy.
Cả khuôn mặt này hình như tôi cũng gặp ở đâu đó rồi.
-Ở đâu ạ?
-Nhất thời không nhớ ra được.
Vũ Kỳ đi đâu rồi?
-Vũ Kỳ chắc lại đang ở quán bar với mấy em chân dài nào đó rồi.
-Hai người họ theo dõi Sacphi, từ từ tìm ra căn cứ của KOW đi.
Nhất định phải hai người đích thân đi.
-Vâng.
Hắn quăng tập tài liệu về phía thuộc hạ rồi đi thẳng.
Mấy hôm nay thật sự có quá nhiều cái để nghĩ.
Về phía cô, về công ty, về Sacphi.
Đau đầu nhất là làm sao chấm dứt với Vãn gia.
Nếu giờ chấm dứt liệu có ảnh hưởng tới Đồng Oanh Lạc và gia đình cô không?
Toà cao ốc.
-Cơ bản là xong xuôi rồi.
Cảm ơn cậu Thanh Loan.
-Không có gì.
-Mà mình còn chưa nghĩ ra tên cho công ty nữa.
-Lấy cái tên gì đó liên quan tới cậu là được, vừa đơn giản vừa ý nghĩa.
-Vậy lấy tên Lạc Thị đi.
Cậu thấy được không.
-Cũng được.
Đúng rồi, cậu tính bao giờ tuyển nhân viên, mình có thể giúp cậu đăng bài tuyển.
-Cậu cứ để từ từ, đợi Thẩm Tiếu giúp mình hoàn thành giấy tờ công ty xong đã.
-Thẩm Tiếu làm việc thì cậu yên tâm, anh ấy làm nhanh nhẹn lắm.
-Cậu đang khen anh ấy sao?
Thanh Loan đỏ mặt ngượng ngùng phản bác ngay:
-Đâu có, mình chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi.
-Chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi sao?
-Ừ, chỉ tủy tiện thôi.
-Haha, vậy sao nhìn cậu căng thẳng thế?
-Có sao?
-Haha, không trêu cậu nữa.
...
Thẩm Tiếu làm việc đúng là rất nhanh gọn, không mấy đã hoàn thành xong các giấy tờ thành lập công ty.
Chỉ ngày một ngày hai là có thể lấy.
Thanh Loan giúp cô quảng cáo công ty cũng như tuyển nhân viên.
Đồng Oanh Lạc cũng dần tự tin hơn vào bản thân mình, tin vào điều mà bản thân trước đây chưa từng tin,dám làm điều mà bản thân trước nay còn chưa từng nghĩ tới.
Rất nhanh sau đó buổi phỏng vấn đầu tiên tại Lạc Thị đã diễn ra.
Người đến phỏng vấn đa số đều là những người trẻ, có tài năng nhưng chưa có kinh nghiệm làm việc.
Họ đều được đích thân Đồng Oanh Lạc phỏng vấn và lựa chọn.
Hôm đầu tiên cô phỏng vấn được 30 người nhưng chỉ có 17 người được chấp nhận.
Cho dù là công ty mới mở hay nhỏ bé cũng không thể nhận bừa những người không có năng lực được.
Cô đang định kết thúc buổi phỏng vấn thì có một cô gái vội vàng chạy tới:
-Xin lỗi, tôi đến muộn.
-Tường Lan? Là cô sao?
-Đồng Oanh Lạc? Sao lại là cô?
-Sao em lại đến đây muộn vậy?
-Em vừa bên công ty khác phỏng vấn qua đây.
-Công ty khác? Họ không nhận em sao?
-Từ việc ở Thiên Tầm...không công ty nào dám nhận em nữa.
-Là vậy