Thẩm Tiếu đã cho Đồng Oanh Lạc vay tiền và cô đã mua tầng mà SS vừa bán.
Điều này chính là ép Vẫn Vân tức chết mà.
Reng reng reng.
-Alo?
-Vãn tiểu thư, là tôi.
...
Nhà hàng.
-Cô gặp tôi là có chuyện gì?
-Vãn tiểu thư khoan nóng vội.
-Cái chuyện gì thì nói nhanh, tôi đang rất bận.
Lăng Khả Hân đưa cho Vãn Vân một tập ảnh, tất cả đều là ảnh của Đồng Oanh Lạc và hắn trên cây cầu tối đó, còn có cả ảnh hai người đang ôm nhau nữa.
Vãn Vân xem từng cái từng cái, các ngón tay bất giác nắm mạnh khiến tấm ảnh biến dạng, ngón tay cái bấm mạnh khiến hiện rõ cả dấu móng tay ở trên ảnh.
Nhưng ả vẫn giữ tâm trạng ổn định nhất có thể.
-Cô có ý gì? Đưa tôi mấy tấm ảnh làm gì chứ? Sao tôi có thể chắc chắc đây không phải ảnh qua chỉnh sửa chứ? Hơn nữa, nếu không qua chỉnh sửa thì một tấm ảnh có thể chứng minh được gì chứ?
-Tôi chỉ muốn giúp cô nhìn rõ tình hình thôi.
Cô không nghĩ xem tại sao hôn lễ hai người luôn bị Lục Thiên Hạo trì hoãn.
Còn mấy tấm ảnh này cô cứ cầm về xem có phải ảnh chỉnh sửa không.
-Tôi nên cảm ơn cô sao?
-Tôi còn có việc.
Cô ở lại từ từ suy nghĩ.
Tạm biệt.
Vãn Vân đợi Lăng Khả Hân đi ra khỏi quán mới buông lỏng cảm xúc, bàn tay nắm chặt, đôi mắt như muốn toé lửa, nhìn ả lúc này thật đáng sợ.
Đồng Oanh Lạc việc ở công ty diễn ra vô cùng thuận lợi, các cửa hàng đều tạo điều kiện cho cô, như có ai đứng sau giúp cô vậy.
Tâm trạng cô cũng vì vậy mà tốt lên rất nhiều.
Reng reng reng.
-Em nghe rồi, Tử Sâm.
-Sao nào? Lên làm Tổng giám đốc thì quên luôn anh rồi sao?
-Đâu có, hì hì.
-Anh mà không tình cờ nghe người khác nói thì anh còn không biết em mở Lạc Thị luôn đó.
Công việc ở đó có ổn không?
-Cũng được ạ.
-Có nên mời anh ăn mừng không?
-...
-Cũng có thể tính vào việc tạ lỗi vì không nói với anh chứ?
-Vâng, vậy chiều nay 3h tại XX nhé, em mời anh ăn cơm.
-Coi như em còn lương tâm.
-Quyết định vậy nhé,em còn bận chút việc.
-Ừm, bận đi bà chủ nhỏ.
Mấy hôm nữa sẽ không cần bận vậy nữa.
-Hmm?
-Không có gì, em làm việc đi.
-Vâng.
Tạm biệt
-Tạm biệt.
Tút tút tút.
Lục Thiên Hạo từ sáng giờ lòng nóng như lửa đốt, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của cô, cảm giác bất ăn này rất giống lần trước, thậm chí còn hơn nữa.
Hắn rút điện thoại ra gọi cho Mạc Phi.
-Lão đại.
-Đang làm gì?
-?
-Còn theo sát Sacphi không?
-Tôi với Vũ Kỳ vẫn theo dõi ạ, gần xác định được căn cứ của chúng rồi.
-Ừm.
-Nhưng mà xe hàng mà ta cướp từ hắn khiến hắn cảnh giác với ta hơn rồi.
Tôi sợ hắn đã phát hiện ra chúng tôi rồi.
-Hành sự cẩn thận.
Hắn đang ở đâu?
-Trong biệt thự ở phía Nam thành phố ạ.
-Canh chừng hắn.
Bảo mấy anh em đến để ý Đồng Oanh Lạc giúp tôi.
-Vâng.
....
Sau một hồi căn dặn Mạc Phi mà hắn vẫn chưa thể yên tâm.
Reng reng reng.
-Alo?
-Oanh Lạc.
-Có việc gì thế? Lục tổng.
-Tôi sợ em quên tôi mất nên gọi.
-Tôi quên anh sao được chứ, tôi phải nhớ thật kỹ sau này kể cho con cháu tôi xem anh xấu xa thế nào.
-Em nhớ tôi là được.
-Đồ thần kinh, tôi còn làm việc, không nói với anh nữa.
-Em đang ở công ty?
-Tôi đang ở nhà anh.
Tút tút tút.
Hắn nghe xong điện thoại thì nở nụ cười dịu dàng, cơ