Lạc Thị.
-Đây là tất cả các mẫu thiết kế trong tháng này, em mang xuống phòng dưới, có gì nói lại với chị.
-Vâng.
-Em bảo họ làm chú tâm chút, cuối tháng này chúng ta mở họp báo cho ra mắt chúng.
-Vâng, em sẽ bảo họ.
Tường Lan cầm tập giấy mang về phòng mình trước, cô lấy máy ra chụp chụp cái gì đó rồi gửi đi.
-Alo?
-Alo?
-Lăng tiểu thư, tôi đã gửi qua rồi, chị xem nhận được chưa?
-Tôi chưa xem.
Cô yên tâm, nếu việc này thành công thì tôi sẽ không để cô thiệt đâu.
-Tôi biết rồi.
Tôi tắt máy trước.
-Ừm.
Tút tút tút.
-Chị Lạc Lạc....
Lăng Khả Hân mở email ra xem tập tài liệu mà Tường Lan vừa gửi, trong đó đều là những thiết kể của Đồng Oanh Lạc và của một vài nhân viên Lạc Thị.
-Mấy cái thiết kế này đúng là rất ổn, xem ra cũng có chút tài năng.
Nhưng mà tiếc quá, Đồng Oanh Lạc, tài năng này không được giữ lại rồi.
Ả ta sao chép email gửi tiếp sang một người nữa.
Reng reng reng.
-Alo?
-Tôi nghe rồi chị Khả Hân.
-Chị không biết em làm thế nào, hoàn thành tất cả các mẫu thiết kế chị vừa gửi ra thị trường cho chị.
-Chị Khả Hân, em vừa xem qua, thiết kế rất đẹp, không phải chị lấy cắp ở đâu chứ? Đạo nhái tác phẩm bị phạt nặng lắm đó.
-Thế nên chị mới bảo em hoàn thành nhanh.
Như vậy người đạo nhái không phải chúng ta rồi.
-Chị như vậy là xấu lắm nha haha.
-Thế em có làm không thì bảo.
-Làm, làm chứ.
Làm ngay đây.
Có gì em báo lại cho chị.
-Ừ.
Mọi chuyện cứ diễn như vậy đến khi Hoạ Sơn mở cuộc họp báo trình diễn.
Lăng Khả Hân đúng là rất có lòng, mời đến bao nhiêu là các nhà báo phóng viên nổi tiếng giúp Hoạ Sơn.
Ả chỉ hận là cả thế giới không biết hết là các mẫu thiết kế này đã ra mắt thôi.
Đương nhiên tất cả các trang phục mà các người mẫu mặc trên sàn kia đều là tác phẩm của Lạc Thị.
Ả ngồi ở Thiên Tầm bật máy lên xem buổi họp báo mà sắp cười lên tiếng.
Lục Thiên Hạo đi qua nhìn thấy ả như vậy cũng có chút thắc mắc.
-Lục....Lục tổng.
-Thiên Tầm ít việc quá sao?
-Em...
-Làm việc đi.
-Vâng.
“Thiên Hạo, anh không phải vì Đồng Oanh Lạc nên mới không để em làm thư ký và đối xử lạnh nhạt với em như này sao? Nhưng nếu cô ta thân bại danh liệt thì sao? Rất nhanh thôi...”
Buổi họp báo ở Hoa Sơn vẫn đang diễn ra.
Một nhân viên ở Lạc Thị xem tin tức thì thấy phát sóng trực tiếp ở Hoa Sơn.
-Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!
-Có chuyện gì mà cậu hốt hoảng vậy?
-Chị xem này.
...
-Ừ, chị biết rồi.
Em đi làm việc đi.
-???
-Gọi Tường Lan lên giúp chị nhé.
-Hả? À...vâng.
Cậu nhân viên mắt chữ A miệng chữ O đứng đờ ra đó lúc lâu.
Thái độ của sếp cậu như vậy là sao chứ? Cứ như mấy cái trang phục ở đó chẳng liên quan gì tới Lạc Thị vậy, hoặc là cô đã sớm đoán được có chuyện này rồi.
Phòng làm việc của Đồng Oanh Lạc.
-Chị gọi em?
-Ừ.
-Tiếp theo em biết nên làm gì chưa?
-Vâng.
Chị...không giận em sao?
-Sao lại giận em được chứ? Người đi ra ngoài vào buổi sáng và trở lại vào buổi tối sẽ không được coi là lạc đường.
Em đã lựa chọn đứng về phía chị sao chị lại giận em chứ?
-Cảm ơn chị đã tin tưởng em.
-Mau đi đi.
-Vâng.
“Vài ngày trước.
-Em vừa gọi điện cho ai vậy?
-Chị...chị Lạc.
-Sao thế?
-Chị Lạc Lạc, Lăng Khả Hân vừa gọi điện cho em.
Chị ta muốn mang bố mẹ em ra ép em hãm hại chị.
-Em gửi hết thiết